Khương Lục theo đuôi Dương Lâm đến căn tin bệnh viện để ăn cơm.
Hai người gặp Diễn Văn ở căn tin.
Khương Lục rất không thích Diễn Văn, người kia suốt ngày nhăm nhe người yêu của anh, anh thích mới lạ.
Nhưng không muốn Dương Lâm khó sử anh cũng không làm gì cả.
Nghe Diễn Văn chào hỏi, Dương Lâm cũng chào hỏi lại, còn Khương Lục chỉ gật đầu coi như chào hỏi.
" Ăn cơm chung?" Diễn Văn nhìn hai người bưng khay cơm hỏi.
Khương Lục không thích, nhưng Dương Lâm bên cạnh đã gật đầu:" Ừm" rồi chỉ về phía bàn ăn trống.
Diễn Văn cười cười nhìn Khương Lục.
Ba người ngồi trên bàn ăn chung, bình thường Khương Lục và Dương Lâm rất thích nói chuyện, nhưng có người ngoài Dương Lâm sẽ không nói.
Khương Lục thì Dương Lâm không nói anh cũng im luôn. Diễn Văn nhìn hai người kia cũng im lặng.
Ba người ăn cơm trong không khí im lặng.
Diễn Văn lên tiếng:" Nghe nói bác sĩ Dương xin nghỉ phép?"
Dương Lâm nghe Diễn Văn hỏi thì trả lời:" Ừm, đi nghỉ ngơi một chút".
" Rất hiếm thấy em nghỉ phép" Diễn Văn như có như không đùa với Dương Lâm.
" Ừm" Cậu đáp lại.
Không khí lại rơi vào im lặng. Câu trả lời của Dương Lâm làm cho Diễn Văn không thể nào tiếp tục câu chuyện nữa.
Khương Lục đang ăn thì có điện thoại.
Lấy ra nhìn thì thấy là mẹ mình, anh hơi nhíu mày, nói với Dương Lâm.
" Anh đi nghe điện thoại"
" Ừ"
.....
" Alo, mẹ" Khương Lục nhấc máy.
" Hôm nay con tan làm sớm thế? Mẹ đến công ty cũng không gặp được con" Diệp Hi ở đầu bên kia nhẹ giọng trách.
" Mẹ, bây giờ mẹ không thuê người nữa mà muốn tự đi điều tra à?" Khương Lục hỏi thẳng.
" Con nói gì vậy? Mẹ chẳng qua là muốn nấu cho con tô canh thôi" Diệp Hi nghe con trai hỏi thì trả lời.
" Đừng phí công nữa mẹ, trước giờ ra sao thì bây giờ cứ như vậy đi" Khương Lục nói. Trong giọng nói của anh đầy mệt mỏi.
" Con..." Diệp Hi muốn nói gì đó nhưng Khương Lục đã tạm biệt rồi cúp máy.
Diệp Hi nghe thấy tiếng tút tút, nghĩ không lẽ mẹ con bọn họ cứ vì chuyện 8 năm trước mà cách lòng ư?
....
Khương Lục quay về bàn ăn, thì Diễn Văn đã đi mất.
Anh hỏi:" Bác sĩ Diễn đi rồi à?"
"Ừ, có việc gì gấp hả anh?" Cậu trả lời rồi hỏi.
" Không có gì đâu, ăn tiếp thôi" Anh trả lời.
" Có gì gấp thì anh cứ đi đi" Cậu nói.
Anh vuốt tóc cậu, nhưng chỉ chạm nhẹ rồi buông ra:" Không bận"
" Ừm" Cảm giác tay người kia lướt qua tóc, hơi ấm như vẫn còn lưu lại nơi đó.
.....
Bởi vì ca phẫu thuật cấy ghép tim cho cô bé kia là do Dương Lâm phẫu thuật. Nên cậu vừa trực vừa canh tình hình cô bé.
Còn về phần Khương Lục anh ở lại phòng làm việc của cậu, bắt đầu làm việc.
Dương Lâm đi kiểm tra tình trạng của cô bé kia. Bảo anh đi ngủ, nhưng anh không tài nào ngủ nổi.
Anh có bệnh, bệnh tâm lý nặng. Nói rõ ra là anh bị điên. Anh không thể nào ngủ ngon giấc được. Nhiều năm qua mượn rượu mượn công việc để có thể đi vào giấc ngủ. Mấy ngày trước là do người ngày nhớ đêm mong ngủ cạnh. Nghe được hơi thở của người đó an tâm liền dễ dàng đi vào giấc ngủ.
Anh đem laptop ra bắt đầu giải quyết công việc online.
Dương Lâm đến xem tình hình của cô bé.
Thuốc mê sau mấy tiếng đồng hồ vẫn chưa hết tác dụng, còn cần phải chờ thêm.
Ba mẹ cô bé vẫn như cũ canh chừng bên cạnh con gái mình chưa rời.
" Hai người nghỉ ngơi một chút chờ cô bé dậy còn có sức mà chăm sóc" Cậu rất ít khi quan tâm đến người nhà bệnh nhân, nhưng không biết sao hôm nay cậu lại nói câu nói này.
" Không sao đâu bác sĩ, phiền cậu đi ra vào chăm sóc rồi" Vẫn là mẹ cô bé nói.
Lúc trước nhìn bệnh án biết được cô bé, cái tên rất dễ nghe Bạch An.
Anh nghĩ tới lời nói trước khi cô bé hôn mê. Cô bé rất sợ đau, nhưng theo lời ba mẹ cô bé thì cô bé chưa bao giờ than rằng mình đau.
Một cô bé rất nghị lực.
Mấy năm trước khi cậu còn theo thầy mình thực tập ở bệnh viện lớn nước M. Cậu được thầy dẫn dắt nên ngày hôm đó cậu cũng tham gia vào một cuộc giải phẫu như bây giờ. Nhưng cuối cùng người nằm trên giường bệnh năm đó không qua khỏi. Cũng là một cô bé.
Sinh lão bệnh tử, là thứ không ai đoán trước được.
Cậu nghĩ, nếu như không gặp lại Khương Lục hoặc giả sử cậu đi tìm nhưng không tìm thấy anh thì sao?
Hồ Diệc nói Khương Lục là thân chủ của hắn.
Cậu càng nghĩ tới càng sợ.
Không có việc nên cậu quay về phòng làm việc. Thấy Khương Lục vẫn còn thức đang ngồi làm việc.
" Sao không ngủ sớm đi" Cậu ngồi xuống ghế sopha cạnh anh nói.
" Không buồn ngủ" Anh không nhìn laptop nữa quay qua nhìn cậu, sau đó ôm eo cậu..làm nũng.
Nhiều lần cậu khó hiểu, không biết tại sao anh cứ thích ôm cậu. Bây giờ nghĩ lại, có lẽ là do tâm lý chăng?
Cậu không đẩy anh ra cũng vòng tay ôm anh:" Sao vậy?" Cậu hỏi.
" Làm việc mệt" Anh than.
" Vậy thì mau đi nghỉ ngơi đi" Cậu đáp lời.
" Không có em không muốn ngủ" Anh làm nũng.
" Gì mà không muốn ngủ, lo mà ngủ đi" Nói xong cậu lại nhìn lại cái ghế sopha, thật là cũng không to gì mấy.
" Ừm" Tuy trả lời như vậy nhưng anh cũng không có thả tay đang ôm cậu ra.
Hai người cứ ôm nhau như vậy.
Chưa được bao lâu. Cửa phòng có tiếng gõ cửa.
" Bác sĩ Dương, bác sĩ Dương anh có trong đó không?" Người ngoài cửa vừa gõ cửa vừa gọi.
Cậu thả tay đang ôm anh ra, anh cũng biết ý mà thả cậu ra. Dương Lâm đáp lời:" Có việc gì không?" Rồi đi tới mở cửa ra.
" Có một bệnh nhân đột nhiên lên cơn co giật bác sĩ anh mau mau đi xem" Cô y tá nọ nôn nóng nói.
Dương Lâm nghe vậy thì nhanh chân chạy đi, cũng không để ý Khương Lục nữa.
Lúc đến phòng bệnh nhân nọ, kiểm tra và khám xong thì phát hiện là có xảy ra sai soát.
Cậu chuyền nước, sau đó đi ra ngoài cùng với hai y tá, một trong số đó là y tá lúc nãy gọi cậu.
Nghe cậu hỏi, một cô y tá trong đó giơ tay:" Em ạ"
" Đã đi làm rồi, mà mỗi bệnh nhân cần uống gì ăn gì cũng không căn dặn hay để ý? Để cho họ co giật như vậy, lỡ không phát hiện kịp dẫn tới chết người cô đền nổi không?" Dương Lâm lạnh giọng trách móc.
" Em, em..." Cô y tá lắp bắp.
" Mai gặp trưởng khoa xin chịu phạt, nếu không làm được thì không cần đi làm nữa" Cậu nói xong thì bỏ đi mất.
Cô y tá kia họ Điền nghe vậy thì suýt khóc nấc lên nhưng được cô y tá còn lại an ủi. Cô cũng không biết tại sao hôm nay mình lại mắc sai lầm như vậy nữa.
.....
Quay trở về phòng làm việc, Dương Lâm thấy Khương Lục vẫn còn đang làm việc. Thì thúc giục anh nhanh đi ngủ đã khuya lắm rồi.
Anh nói muốn chờ cậu. Cậu đánh anh một cái như tượng trưng. Rồi dẹp luôn laptop để anh đi ngủ.
Lần này anh rất nghe lời nằm xuống nhìn cậu đang gần bên cạnh mình, từ từ nhắm mắt lại.
Trời đã về khuya cậu cũng không đi đâu cả. Ngồi bên cạnh nhìn anh, cậu không mở đèn lớn chỉ mở một cái đèn bàn nhỏ, để không quá sáng cho anh có thể ngủ. Cậu thì ngồi một bên nương theo ánh sáng yếu ớt đọc sách.
Sau khoảng thời gian cậu có đi kiểm tra xem cô bé kia đã hết thuốc mê chưa.
Một đêm trôi qua.
***
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT