" Ba mẹ, đây là chìa khóa nhà ở quê và nhà mình" Khương Lục cầm trên tay sâu chìa khóa trong đó chỉ có hai chìa, nhưng cầm trên tay cảm giác rất nặng.
" Nhà mình?" Mẹ Dương hơi thắc mắc hỏi lại.
" Là căn nhà mình từng ở ấy, lúc mua con đã mua lại hết rồi, hai người cứ yên tâm lúc mua là dùng tiền của con" Khương Lục nói, anh đang giải thích. Anh sợ ba mẹ Dương sẽ hiểu lầm anh lấy tiền của ba mẹ mình đi mua lại nhà rồi trả lại cho họ.
" Con sao lại..." Mẹ Dương không biết nói ra làm sao.
Thật sự năm đó bà cũng có trách Khương Lục, trách anh làm hư con trai mình. Thậm chí trước đó bà vẫn còn không muốn con mình quay về cạnh anh. Nhưng dường như sự cố chấp của Dương Lâm nó khiến bà động lòng. Cũng giống như con trai năm ấy. Quỳ xuống trước mặt hai vợ chồng vậy.
Sau đó bà đã không còn quá chấp niệm với việc Dương Lâm yêu Khương Lục nữa. Bà về nước đối sử với anh như con của mình.
Chưa bao giờ bà hi vọng sẽ nhận lại được gì từ anh. Nhưng ngày hôm nay bà bỗng nhận ra, nếu mình không đồng ý có lẽ Dương Lâm sẽ mãi mãi là cậu thiếu niên lạc lõng trong căn phòng, với bóng lưng cô đơn ở nước M.
Thay gì mất đi con trai. Có thêm một đứa nữa báo hiếu không phải tốt hơn sao? Con cái không sinh được thì có thể nhận.
" Được rồi ba mẹ nhận không khách sáo đâu nhé" Mẹ Dương cầm lấy sâu chìa khóa cười nói.
" Vâng, hai người đi cẩn thận, con đã gọi taxi bên dưới rồi" Khương Lục cũng cười đáp lại hai người.
Khương Lục đứng nhìn hai người họ đi vào thang máy rồi mới xoay người đi vào nhà.
" Anh mua lại lúc nào vậy?" Dương Lâm tay cầm lấy ly nước ở trong bếp đi ra hỏi.
" Hơi lâu lúc trước" Anh lại gần cậu, ôm lấy mặt cậu hôn một cái đáp lời.
" Sao anh cái gì cũng tự ý hết, vốn em muốn mua lại nó nhưng không lâu trước đó có công việc nên không kịp" Cậu nhìn anh, người con trai đã lo toan hết mọi việc.
" Chắc là anh với em tâm linh tương thông đấy" Anh cười nhìn cậu nói.
" Tâm cái đầu anh" Cậu không vui đáp lời.
" Em cần đầu anh không? Anh tặng free cho em" Anh đưa đầu đầy tóc của mình đến trước mặt cậu.
" Thôi không thèm, em còn phải đi làm" Cậu đẩy đầu anh ra:" Anh hôm nay có bận lắm không?" Cậu hỏi.
" Cũng không bận lắm" Khương Lục trả lời như không.
" Thế là có bận không" Cậu nhìn anh.
" Được rồi là có. Lát anh đưa em đến bệnh viện sẽ đi làm luôn"
" Không vào thăm bác gái sao?" Cậu đi vào bếp cất li nước xong nghe anh trả lời thì hỏi.
" Không cần đâu, anh mấy hôm nay hơi bận" Anh trả lời:" Đi thay đồ đi. Còn phải cùng nhau cố gắng" Anh nói lời cổ vũ.
Xì, gì mà cùng cố gắng cái này là dành cho mấy bạn tiểu học nhé, cậu đây mới thèm cùng anh cố gắng.
Cậu không thèm đáp lời.
" Bạn học Tiểu Dương của chúng ta cùng nhau cố gắng nhé!" Người nào đó đùa.
" Bạn học Tiểu Lục cố gắng một mình đi, Tiểu Dương đã đạt điểm tuyệt đối rồi" Người nào đó tuy chê tiểu học nhưng vẫn ấu trĩ đùa chung.
" Được rồi trò đùa kết thúc anh còn muốn cố gắng thì đi mà tìm Lục Nhiên" Bạn học Tiểu Dương mất kiên nhẫn không cho bạn học Tiểu Lục tiếp tục đùa dai.
Bạn học Lục Nhiên đang là giảng viên mĩ thuật ở thành phố B hách xì một cái.
Bạn học Tiểu Lục biết điểm dừng dừng lại.
......
Hai người đến bệnh viện. Khương Lục không vào, nhìn thấy bóng cậu khuất sau cánh cửa, anh lái xe rời đi.
Hôm nay anh có một cuộc họp.
Ca đêm qua là Diễn Văn trực, vừa hay hắn trao ca cho cậu.
Hai người đứng nói chuyện bên quầy lễ tân.
" Nghe nói bác trai bác gái đã về nước rồi?" Diễn Văn nói xong chuyện công việc thì nói qua chuyện khác.
" Vâng? Sao anh biết?" Cậu không nói thì sao người này biết?
" Là Miễn Miễn vô tình nói cho anh biết" Diễn Văn như nghĩ đến gì đó rất vui nên anh cười.
" Miễn Miễn? Là ai?" Cuối cùng là cậu không gặp anh có bao lâu đâu, từ từ, Miễn Miễn...Trần Miễn?
" Anh cái đó đừng nói là Trần Miễn nhé!" Là câu khẳng định.
" Anh đanh theo đuổi cậu ấy, nhưng người ta khó quá" Diễn Văn cười đáp, i như nhắc đến người kia là anh rất vui vậy.
Đậu! Bạn học Tiểu Dương à không bác sĩ Dương hơi...Có thể là do cậu không biết nhưng cậu từng thấy bạn học Trần đã từng có bạn gái. Thế bây giờ bị một người con trai theo đuổi?
" Anh, cậu ấy có đánh anh không?" Cậu thắc mắc, không biết từ khi nào cậu lại thắc mắc nữa. Bác sĩ Dương trước giờ không hóng chuyện tự nhiên giờ tò mò quá chừng.
Diễn Văn nhìn cậu với ánh mắt cười cười:" Ha ha, em nói xem" Anh như có như không trả lời.
" Thôi khỏi đoán, chuyện của anh tự lo đi" Cậu xua xua tay từ chối đoán già đoán non.
Diễn Văn cũng nhún vai chuyển về chủ đề ban đầu:" Hôm nào có thời gian anh sẽ mời hai bác đi ăn. Bây giờ anh về đây chiều có hẹn" Nói xong Diễn Văn tạm biệt cậu rồi đi mất.
Dương Lâm nhìn cáo già Diễn Văn đi mất hơi muốn thắp nhan online cho bạn học Trần.
......
Mẹ Khương sau phẫu thuật ngoại trừ khi hết thuốc mê còn đau thì sau cả đêm cũng đã đỡ đau rồi.
Buổi sáng có cậu bác sĩ đến kiểm tra. Bà không thấy Dương Lâm hay Khương Lục đến.
Chồng bà dù không an tâm thế nào nhưng công ty có việc nên ông đã đi rồi.
Cô bảo mẫu đang chăm bà. Bà muốn đi tìm Dương Lâm một chút, tuy hiện giờ bà vẫn không muốn chấp nhận, nhưng người ta là người phẫu thuật cho bà mặc dù đây chẳng qua chỉ là trách nhiệm.
Nhưng bà vẫn muốn nói xin lỗi chuyện ngày xưa. Nhưng mà vẫn không muốn chấp nhận.
Dường như trong xương của bà đã là như vậy rồi.
Nhưng không gặp được người. Cậu đang trong phòng phẫu thuật.
Y tá nói với bà có chuyện gấp thì ngồi ghế chờ một chút cậu chắc sắp phẫu thuật xong rồi.
Nhưng y tá lo bà là bệnh nhân nên khuyên bà về nghĩ ngơi đi. Bà không muốn vè phòng bệnh ngồi ngẩn ngơ nữa nên ngồi luôn tại ghế trước phòng làm việc cậu chờ.
Chưa đầy 10 phút sau thì Dương Lâm đã quay trở về phòng làm việc. Nhìn thấy mẹ Khương thì hơi bất ngờ.
" Bác tìm cháu ạ?" Cậu thấy bà ngồi chờ thì thắc mắc dù gì bà không thích cậu, cậu biết.
" Ừm có thể vào trong nói chuyện không?" Bà được dì bảo mẫu đỡ đứng dậy nhìn cậu bà hỏi.
" Được ạ, bác vào trong đi ạ" Cậu mở cửa cho bà vào.
" Dì ở ngoài này chờ tôi là được" Diệp Hi nhìn dì bảo mẫu đi cạnh nói.
" Vâng"
Cửa phòng làm việc đóng lại.
Cậu đỡ tay bà ngồi xuống sopha bà cũng không tránh.
Cậu rót cho bà cốc nước ấm của máy lọc nước bên cạnh.
Diệp Hi nhìn cậu thiếu niên đã trưởng thành hơn xưa, 8 năm trước thiếu niên đứng trước mặt bà quật cường bảo vệ tình yêu của hai người.
Nhiều năm sau thiếu niên đã trưởng thành, gương mặt vẫn là sự quật cường như năm xưa.
" Cậu và gia đình ở nước ngoài có ổn không?" Bà thấy cậu đã đặt cốc nước trên bàn rồi ngồi xuống ghế sopha gần đó rồi hỏi.
" Rất tốt ạ" Cậu không hiểu sao mẹ của Khương Lục lại đến hỏi mình vấn đề này? Không lẽ là nghĩ thoáng rồi?
" Hôm trước tôi thấy Khương Lục và mẹ cậu đi siêu thị. Mẹ cậu không trách nó à?" Bà Diệp hỏi.
Không lẽ là tính chăm ngòi ly gián để cho cậu bỏ anh lần nữa? Cậu hơi nhíu mày.
" Cậu yên tâm tôi không quản chuyện hai người yêu nhau nữa, tôi cũng quản không được" Diệp Hi biết cậu đang lo lắng cái gì bà chậm rãi hỏi.
" Khương Lục không làm gì sai cả, ba mẹ cháu sẽ không giận chó đánh mèo" Cậu đáp lại câu hỏi của bà.
" Tôi cứ nghĩ mình làm đến bước như vậy rồi thì sau này dù có gặp lại hai đứa sẽ không quay lại được nữa" Diệp Hi từ tốn nói, bà nói hết sức nhẹ nhàng:" Nhưng xem ra ba mẹ cậu rất rộng lượng" Diệp Hi cười nhìn cậu. Nhưng ánh cười không lan đến đáy mắt.
" Thưa bác" Cậu nghiêm túc nói với bà. Cậu nhìn thẳng vào đôi mắt của bà mà nói:" Ba mẹ cháu không phải là người rộng lượng. Họ chỉ là, chỉ là muốn con mình hạnh phúc họ sẽ không dùng sự ích kỉ của mình để áp đặt con cái" Đây là lần đầu tiên cậu nói thẳng như vậy trước mặt Diệp Hi, cậu muốn cho bà biết Khương Lục là con của họ anh cần được yêu thương và lắng nghe chứ không phải là sự áp đặt vô lý.
Diệp Hi nghe cậu nói vậy thì giật mình, những gì bà làm không lẽ trong mắt người khác là bà ích kỉ ư?
Nhưng...
Bà im lặng không nói gì.
Dương Lâm cũng im lặng, đến khi cậu cho rằng bà sẽ đứng dậy bỏ đi thì bà ngước mắt nhìn cậu.
" Tôi xin lỗi" Bà thì thào nói:" Xin lỗi vì chuyện năm đó đã gây ra với gia đình cậu" Bà nói.
Dương Lâm lần này là bất ngờ thật không còn là hơi nữa. Cậu nhìn bà bằng ánh mắt không thể tin được.
" Mặc dù lời xin lỗi này rất vô nghĩa khi tất cả mọi chuyện đã xảy ra, nhưng tôi vẫn muốn nói xin lỗi, tôi không biết khi nào mình có thể chấp nhận cậu và con mình, nhưng ba mẹ cậu không trách Khương Lục thì tôi nên cảm ơn họ" Bà chậm rãi nói ra từng câu từng chữ.
" Không cần đâu ạ, ba mẹ cháu sẽ không nhận" Cậu từ chối lời xin lỗi của bà.
Bao năm qua gia đình ba người tha hương nơi xứ người, nhớ cảnh ba mình nằm bệnh viện năm đó, nhớ về cảnh ở quê khi đó? Một lời một câu xin lỗi là có thể xóa nhòa ư? Cậu không trách Diệp Hi và cũng chưa bao giờ hận ba mẹ cậu cũng vậy.
Nhưng nếu làm sai mà một câu xin lỗi có thể xong thì tội phạm đã không ở trong tù rồi.
" Tôi biết, cậu không chấp nhận cũng là lẽ thường" Bà cười như mọi khi. Nhưng bà bệnh đã ốm đi rất nhiều nụ cười cũng không còn dáng vẻ từ trên cao nữa.
" Vâng, bác về nghĩ ngơi đi ạ, cháu cũng phải đi ăn trưa rồi" Cậu nói lời khách sáo tạm biệt.
.....
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT