Trời dần trở về chiều, ánh nắng vẫn còn khá gay gắt.
Mùi tử thi khắp nơi thối rữa bốc lên còn kinh khủng hơn.
Trần Vi An cùng với mấy người trong nhóm mặt đỏ hồng đi dưới ánh nắng.
Họ là một nhóm sinh viên đến thành phố này du lịch trong kỳ nghỉ hè ngắn ngủi.
Tất cả có 2 nữ cùng 3 nam.
Một bạn nữ còn lại không nổi bật lắm, trên vùng cánh mũi lấm tấm tàn nhang, còn đeo một cái kính cận to đùng che hết nửa gương mặt.
Cô luôn khom người ôm lấy chiếc túi nhỏ màu cam của mình, đi cuối cùng đội ngũ.
Mấy bạn nam khác cũng chả quan tâm đến Tôn Khả Khả mà chỉ vây quanh Trần Vi An, bởi vì cô ta xinh đẹp.
Trần Vi An khác biệt.
Cô ta là hoa khôi khoa kỹ thuật mặc dù nơi này ngoài cô ta ra thì chỉ có Tôn Khả Khả là nữ.
Tuy nhiên đối với một cái trường toàn đực rựa, con gái chỉ đếm trên đầu ngón tay, Trần Vi An là hot girl của khoa.
Không không, cô ta là hoa khôi của cả trường.
"Thật nóng! Anh Kiệt, cho em mượn chai nước đi!"
Trần Vi An nhỏ giọng làm nũng, lập tức có một chai nước khoáng chìa ra trước mặt cô ta.
Phùng Kiệt nở một nụ cười xán lạn lộ 2 cái răng hổ, tiện tay mở luôn nắp chai nước.
"Em cầm luôn đi! Trước khi trời tối chúng ta mới đến được hầm trú ẩn, khoảng cách cũng không còn xa nữa.
Anh nghe nói quân đội đóng quân ở đó.
Khá an toàn đấy!"
Phùng Kiệt trên vai khoác ba lô lớn, tay còn lăm lăm cây rìu.
Mấy người bạn của anh ta đều có vũ khí sắc bén, người thì dao dựa, người thì xà beng, trên vũ khí còn dính máu đen, hẳn là bọn họ đã từng chiến đấu với xác sống.
Trần Vi An uống liền một hơi nửa chai nước, đột nhiên nghĩ đến gì đó quay lại phía sau, đưa chai nước cho Tôn Khả Khả thân thiết nói:
"Khả Khả mau uống đi, trông cậu như sắp đổ rồi kìa!"
Cô gái phía sau đón lấy chai nước, bẽn lẽn cười gật đầu một cái coi như cảm ơn.
Trần Vi An cũng tươi cười đáp lại, chỉ có Phùng Kiệt là vẻ mặt hơi khó chịu nhăn nhó.
Nước là do hắn kiếm được, hiện tại đó là chai cuối cùng, để cho con nhóc xấu xí kia uống thật phí phạm.
Phùng Kiệt thở dài.
Vẫn là Vi An lương thiện tốt bụng luôn quan tâm bạn bè, còn con nhỏ kia đến lời cảm ơn còn không phun ra được, bị câm à?
"Anh Kiệt..."
Một cậu con trai khác huých huých vào bả vai Phùng Kiệt, ra hiệu cho hắn nhìn về phía trước.
Một con zombie to lớn gấp nhiều lần so với loại thông thường cách bọn họ không xa.
Phùng Kiệt chưa từng nhìn thấy loại quái vật này, trong lòng không nhịn được run rẩy.
Nhưng đằng sau lưng hắn còn có "crush", không thể tỏ ra sợ hãi được.
Tất nhiên hắn cũng không ngu mà lao vào đánh nhau với thứ kia.
Phùng Kiệt đi đầu đưa tay ra cản cả bọn lại, ra dấu im lặng.
Tất cả mọi người đều nhìn thấy con zombie kia, cái đầu tự giác cúi thấp xuống núp sau lùm cây.
Con zombie to lớn là đột biến cấp 7, nó chắn ngang đường đi của bọn họ rồi.
Bây giờ chỉ có đường này là đi đến hầm trú ẩn, ngoài ra không còn đường tắt nào khác.
Cả bọn ngồi chờ 30 phút mà con quái vật vẫn không bỏ đi.
Phùng Kiệt lau mồ hôi đầm đìa trên trán, khẽ chửi:
"A đệch mịa cái thứ kia không đi thì làm sao chúng ta qua bây giờ? Theo như bản đồ chỉ cần vượt qua con đường này, sau đó rẽ trái là đến nơi rồi.
Đúng là chó chết thật!"
Nam sinh A: "Anh Kiệt bớt giận.
Chúng ta chờ thêm một chút nữa nếu không được thì nghĩ cách khác."
Nam sinh B: "Hoặc có thể để một người ra dụ nó đi, chúng ta liền qua được rồi?"
Phùng Kiệt khoát tay, không vui nói:
"Không được! Như vậy quá mạo hiểm.
Ai dám đi làm chuột thế mạng cho mày?"
Nam sinh A: "Ồ chúng ta không phải có quán quân chạy 2000 mét Tôn Khả Khả đây chứ đâu.", Hắn ta nhìn cô gái đang cúi đầu giảm bớt sự tồn tại cười quái dị, "Hơn nữa con quái vật kia trông rất chậm chạp, cả người toàn là mỡ chắc chắn không đuổi kịp Khả Khả đâu."
Nam sinh B phụ hoạ: "Đúng là như vậy.
So với bọn này Khả Khả nhanh nhẹn hơn nhiều.
Khả Khả cậu sẽ giúp chúng tôi đúng không? Xin cậu đó Khả Khả! Ngoài cậu ra không ai có thể làm được việc này cả.
Chúng ta là bạn cùng lớp mà! Mấy hôm nay cũng là chúng tôi chiến đấu bảo vệ cậu đó! Cậu không phải là kẻ vong ơn bội nghĩa có đúng không?"
Phùng Kiệt bày ra vẻ mặt khó xử, nhưng ánh mắt nhìn chằm chằm cô gái nhỏ như uy hiếp.
Tôn Khả Khả cổ họng nhức nhối, cất giọng khàn khàn nói:
"Xung quanh đây không có xác sống mà chỉ có mỗi con này, có nghĩa bọn chúng đều sợ hãi không dám lại gần.
Chứng tỏ con quái vật này rất nguy hiểm."
Trần Vi An cũng không đồng tình ôm lấy cánh tay Tôn Khả Khả, giọng điệu không vui:
"Đúng đó! Chưa biết chừng con quái vật này rất lợi hại, không thể chủ quan.
Anh Kiệt! Chúng ta đã đi xa đến vậy rồi.
Chờ đợi thêm chút xíu nữa không được sao? Khả Khả là bạn thân của em, em không muốn cậu ấy phải đi mạo hiểm đâu!"
Trần Vi An vừa nói xong thì không ai có ý kiến gì nữa, còn Phùng Kiệt lại thêm lời phụ hoạ cho Trần Vi An, nghiêm khắc chỉ trích 2 nam sinh hành động bộp chộp thiếu nhân tình.
Tôn Khả Khả dĩ nhiên biết được Trần Vi An không thật lòng muốn cứu nguy cho mình.
Cô ta chỉ là không muốn một mình ở cùng lũ đàn ông này.
Hiện tại có mình ở đây Trần Vi An sẽ thêm một cái bảo hiểm an toàn.
Nhờ vậy mà suốt dọc đường đi tuy không được cho sắc mặt tốt nhưng Tôn Khả Khả không bị bỏ rơi.
Cô nhìn chằm chằm con quái vật lớn kia, trong đầu nhảy lên một đống suy nghĩ lộn xộn.
Nếu bị nó bắt gặp, khả năng trốn được là bao nhiêu phần trăm?
Ngay khi sự chờ đợi của bọn họ càng ngày càng vô ích thì có một chiếc xe ô tô việt dã từ đâu chạy đến.
Tiếng nổ động cơ khá lớn làm cho xác sống đột biến phát hiện, nó đã đứng dậy.
"Là quân đội sao?"
Trần Vi An hào hứng, hai mắt sáng lấp lánh nhìn về phía chiếc xe, tay túm chặt lấy cánh tay Tôn Khả Khả.
Rốt cuộc những ngày phải sống chật vật lo sợ sắp chấm dứt.
Trần Vi An tưởng tượng ra viễn cảnh tươi đẹp, Tôn Khả Khả thì lại suy nghĩ khác, tiến thẳng về phía xác sống to lớn, mấy người kia hoặc không có não, hoặc đã trang bị hoả lực tận răng, nhưng chưa chắc là người bên quân đội.
Chiếc xe tốc độ nhanh thắng gấp mài xuống nền đường một vệt đen, cánh cửa xe một phía mở ra, đi ra là một người đàn ông béo mập, tay vác một khẩu súng lớn kỳ lạ.
Người ở vị trí lái xe chỉ kéo kính ô tô ra quan sát.
Gã mặc một bộ đồ rằn ri, đi đôi ủng cao đến bắp chân, miệng ngậm một điếu thuốc còn chưa đốt.
Tên này có lẽ là chỉ huy của cả đội.
Quái vật đánh giá người vừa đến.
Tuy nhiên nó không được thông minh cho lắm, nhiều nhất chỉ cảm thấy có bữa tối tự dâng lên.
Xác sống quệt nước miếng cười hềnh hệch cúi người lấy đà.
Nó phóng đến phía chiếc xe, nhanh đến mức khó tin so với cái cơ thể kệch cỡm ấy.
Người đàn ông mặc bộ rằn ri thong thả được một người khác châm lửa điếu thuốc, hít một hơi dài rồi phả ra.
Làn khói mờ ảo che đi biểu cảm gương mặt gã, chỉ nghe thấy một tiếng ra lệnh:
"Thằng mập! Ra tay đi!"
Tên béo kia gật đầu vâng dạ, vác khẩu súng lớn lên vai ngắm bắn, trên người mồ hôi trơn bóng.
Phùng Kiệt nhìn thấy da đầu run run, sợ hãi nói:
"Là súng phóng tên lửa! Mọi người mau bịt tai lại nhanh!"
Phùng Kiệt vừa nói xong thì nghe một tiếng rít lớn, sau đó đoàng một tiếng nổ lớn, chỉ thấy nền đất rung lên vài giây rồi dừng lại.
Mấy cô cậu sinh viên kia đều cảm thấy ruột gan lòng mề nhảy lên một lượt.
Khói bụi tan đi, xác sống to lớn đã bay nửa thân trên, trực tiếp lĩnh cơm hộp.
"Bắn khá lắm!"
Tên đại ca giơ ngón cái lên tán thưởng tên mập.
Gã rít một hơi hết nửa điếu thuốc, nhàm chán phun đầu lọc xuống đất.
Những kẻ còn lại trong xe cũng buông vài câu khen ngợi giả dối, bọn chúng muốn xuống vận động chút, ai dè tên béo kia một cái chiếm đất thể hiện, hại chẳng tên nào được phát huy trước mặt đại ca.
Bây giờ bọn chúng đang trên đường thu thập vật tư.
Để xây dựng một căn cứ riêng cần rất nhiều tài vật.
Trong khoảng thời gian này cũng có vài nhóm tụ tập trong thành phố, địa bàn phân chia vẫn còn mơ hồ, vậy nên Trần Phỉ rất có lợi thế về khoản vũ lực nghênh ngang đi cướp đồ.
Còn về những kẻ trong hầm trú ẩn...
Trần Phỉ nở một nụ cười quái dị, đến vũ khí quân đội gã còn cướp được.
Nhưng đề phòng đám người kia, gã vẫn phải trưng ra cái bộ mặt chính nghĩa giả tạo.
Dù sao vũ khí cũng là lấy từ một nhánh quân đội, lúc làm chuyện này là lén lút, làm gì đối đầu với được cả một sư đoàn?
Gã đã qua lại hầm trú ẩn mấy lần, chủ yếu giả bộ giúp bọn lãnh đạo cống hiến chút thực phẩm thu được, nhờ vậy Trần Phỉ cùng đồng bọn mới có tí quyền lực nghênh ngang ra vào.
Hơn nữa ông trời còn giúp gã, Trần Phỉ mở lòng bàn tay, bên trong dần dần ngưng kết một khối băng.
Gã nắm vỡ nó, nở một nụ cười bí hiểm.
Gã có dị năng, còn là dị năng có sức công phá mạnh.
Bọn đàn em có vài tên lục tục thức tỉnh, mặc dù không biết nguyên do là gì nhưng Trần Phỉ cảm thấy chuyện tốt như vậy đáng ăn mừng.
Tuy nhiên đối với khả năng đặc biệt này vẫn phải giấu diếm, nếu để người khác phát hiện rất phiền toái.
Vậy nên bọn chúng thà sử dụng vũ khí cướp được còn hơn.
Mắt thấy gây ra động tĩnh quá lớn, Trần Phỉ thúc giục thằng béo nhanh chóng lên xe.
Nếu để người khác nhìn thấy thì không hay cho lắm.
Nếu không phải con quái vật ghớm ghiếc kia chặn đường gã cũng không muốn đánh nhau gần nơi đóng quân của quân đội.
"Chờ đã! Mấy anh ơi! Giúp chúng tôi với!".