Hạ Ngữ Lan chỉ lẳng lặng nhìn, không chen vào nói câu gì cả.
"Bội Lan, em thật sự không để ý gì đến sống chết của chị cả ư?""Em nói rồi, em không có chị cả, chị ta không phải là chị cả của chúng ta!""Được rồi!" Cha Trần quát nhẹ một tiếng, hai anh em lập tức yên lặng, quay đầu sang chỗ khác hờn dỗi!Mặt cha Trần không có cảm xúc gì, không ai biết ông ta đang nghĩ gì, sau khi trầm tư một lúc, ông ta nhìn về phía Hạ Ngữ Lan.
"Ngữ Lan, con bảo Nguyệt Nguyệt đến tiếp xúc với đứa trẻ đang sống ở nhà họ Phương kia, hai đứa học cùng lớp còn gì?""Vâng, thưa cha.
"Sau đó ông ta quay đầu nói với con trai và con gái mình: "Sau này ở trong nhà không được phép nhắc tới tên của đứa phản nghịch kia nữa, nếu còn thì cút ra khỏi nhà họ Trần! Ra ngoài hết đi!"Sau khi cửa thư phòng mở ra rồi đóng lại, Trần Hậu Phác lấy từ trong ngăn kéo thứ nhất của bàn đọc sách ra một khung hình.
Trong tấm ảnh là gia đình sáu người của ông ta, có người vợ của ông ta, hai đứa con trai và hai đứa con gái.
Thời gian trôi nhanh, vợ ông ta đã qua đời được nhiều năm, con cái cũng đã lớn cả rồi, con gái cả thì đã ba mươi mấy năm không gặp, chỉ có lúc này mới có thể nhận ra rằng Trần Hậu Phác cũng là một người cha.
***Trường mẫu giáo Vũ Uẩn là một trường quý tộc, trẻ con ở đây không giàu thì sang, gia thế trong sạch, để học được trong trường mẫu giáo này, nếu gia đình đó không qua xét duyệt thì dù có chạy nhiều tiền hơn nữa cũng không vào được.
Vừa đi vào phòng học lớp chồi, Trần Nguyệt Kiến đi thẳng đến bên cạnh Phương Lâm Lâm, mỉa mai nói: "Nghe nói cô chủ thật sự của nhà họ Phương đã quay trở về rồi à?""Chuyện này không liên quan đến cậu!"Phương Lâm Lâm và Trần Nguyệt Kiến đã học cùng nhau từ lớp mầm rồi đến lớp chồi, vẫn luôn không hợp nhau.
Bởi vì Phương Lâm Lâm là người của nhà họ Phương, tuy chỉ là con gái của người làm nhưng người nhà họ Phương vẫn cho cô nhóc được học tập trong môi trường giáo dục tốt nhất, chỉ là dù sao cũng không phải người trong nhà, so sánh với Trần Nguyệt Kiến được nhà họ Trần bồi dưỡng thì có thể thấy được sự chênh lệch rõ ràng.
Mỗi khi gặp, Trần Nguyệt Kiến thường xuyên chế nhạo gia thế của Phương Lâm Lâm, mỗi lần như vậy, Phương Lâm Lâm tức gần chết.
"Cậu ra đây, chúng ta nói chuyện!"Trần Nguyệt Kiến khoanh tay, không chế nhạo nữa, nhưng thái độ bề trên này khiến cho Phương Lâm Lâm rất khó chịu.
"Hai nhà chúng ta không có gì để nói cả!" Sắc mặt của Phương Lâm Lâm dành cho Trần Nguyệt Kiến không được tốt lắm.
Trần Nguyệt Kiến thấy vậy thì hạ mình xuống: "Phương Lâm Lâm, cậu cũng chẳng phải người nhà họ Phương, muốn trở thành cô chủ của nhà họ Phương thì ra đây với tôi!" Nói xong không đợi Phương Lâm Lâm trả lời mà đã đi thẳng ra ngoài phòng học.
Thấy bóng lưng của Trần Nguyệt Kiến nhanh chóng rời khỏi phòng học, Phương Lâm Lâm vẫn quyết định đuổi theo.
Hai cô gái nhỏ đi đến rừng cây nhỏ phía sau khu lầu học, Phương Lâm Lâm thấy Trần Nguyệt Kiến không có vẻ như muốn dừng lại, cô nhóc lên tiếng: "Rốt cuộc là cậu muốn nói chuyện gì?"Trần Nguyệt Kiến nhìn xung quanh, thấy không có người nào khác, không vòng vo nói nhảm: "Chúng ta có thể hợp tác với nhau, sau khi thành công, cậu có thể được toại nguyện làm cô chủ của nhà họ Phương!"Phương Lâm Lâm cảnh giác nhìn Trần Nguyệt Kiến: "Cậu muốn làm gì?""Làm gì là chuyện của tôi, cậu chỉ cần phối hợp với tôi là được.
Những chuyện khác không liên quan gì đến cậu, nhà họ Phương cũng sẽ không tìm cậu mà trách!"Ánh mắt Phương Lâm Lâm không ngừng lấp loé, Trần Nguyệt Kiến biết cô nhóc đã bị thuyết phục.
"Không cần trả lời tôi ngay, lúc nào nghĩ kĩ rồi thì cậu nó cho tôi biết!"Nói xong lập tức quay người đi, trên mặt đầy mưu mô và dự giễu cợt, không phải là những biểu cảm phù hợp mà một đứa bé bốn tuổi nên có.
Mặc dù Phương Lâm Lâm còn lớn hơn Trần Nguyệt Kiến nửa tuổi, nhưng nếu bàn về độ tâm cơ thì hoàn toàn không phải là đối thủ của Trần Nguyệt Kiến.
Đề nghị đó đã hơi thuyết phục được cô nhóc, tuy nhiên khi nghĩ đến người nhà họ Phương thì vẫn cảm thấy sợ hãi.
.