[Hôm qua đi đi thăm bạn, vô tình gặp Kỳ Mặc Vũ ở bệnh viện.]
[Là bệnh viện phụ sản đó.]
[Cô ấy đến đó làm gì?]
[Đừng nói là đến khám thai nhé?]
[Chắc là đến phá thai?]
1
[Trời ạ, vậy là tin đồn bao nuôi có thật sao? Còn phá thai, đúng là rất tàn nhẫn.]
[Không trách được, chắc là sợ bị tóm.]
...
Một đồn mười, mười đồn trăm. Chính bản thân Chúc Viên cũng tỏ ra bất ngờ vì tin tức ngày hôm nay. Nhưng mà nếu đã phóng lao, cô ta cũng không ngại thêm dầu vào lửa.
Sau khi cất điện thoại, cô ta lại chạy xuống dưới sảnh đứng đó, cũng không biết là muốn làm gì.
Nhưng mà một lát sau, mục tiêu của Chúc Viên cuối cùng cũng xuất hiện.
Hôm nay Khuất Trạch Nguyên có việc nên đến công ty khá muộn, Chúc Viên thông qua Vương Thiệu Nam mà biết được. Thấy người vừa chuẩn bị đi vào thang máy, cô ta liền giả vờ bất cẩn, ngã nhào vào lòng Khuất Trạch Nguyên, nhưng mà Khuất Trạch Nguyên nhanh chân... tránh được.
"Ui da."
Chúc Viên kêu lên.
Khuất Trạch Nguyên nhìn người đang nằm dưới đất mà nhíu mày. May mà không đụng trúng. Bộ đồ này của cậu là đặt may riêng, nếu lỡ nhăn thì sao, cô gái này đúng là không có mắt. Cậu búng tay ra hiệu với trợ lý, trợ lý tiến đến đỡ Chúc Viên lên, hỏi han: "Cẩn thận một chút."
Chúc Viên méo mặt nặn ra một nụ cười: "Cảm ơn anh."
Sau khi đứng dậy, cô ta lại vờ tỏ ra bất ngờ: "Khuất tổng, chào anh."
Khuất Trạch Nguyên cũng không quá để ý, gật đầu một cái rồi dẫn theo trợ lý vào thang máy. Trước khi cửa thang máy đóng lại, cậu vừa kịp nghe thấy Chúc Viên nói với lễ tân: "Nghe đồn Kỳ Mặc Vũ vừa phá thai."
Phá thai?
Trợ lý cũng nghe thấy, liền nhìn sang Khuất Trạch Nguyên: "Khuất tổng, chuyện này?"
"Điều tra xem ai đã tung tin đồn. Đừng cho chị tôi biết."
Một chuyện cỏn con, cậu có thể giải quyết.
Thế là suốt một buổi Khuất Trạch Nguyên người thì ngồi ở bàn làm việc nhưng lỗ tai lúc nào cũng ngóng tin tức ngoài cửa, cho đến khi trợ lý gõ cửa phòng, cậu mới ngồi nghiêm chỉnh trở lại.
"Khuất tổng, dạo gần đây có tin đồn Kỳ tiểu thư bị bao nuôi. Vả lại còn... phá thai."
Cốc!!!
Khuất Trạch Nguyên vỗ mạnh lên bàn, cảm thấy bất bình.: "Là kẻ nào đồn?"
Chuyện này mà để Khuất Tĩnh Văn biết được chắc cậu có giải thích ba ngày ba đêm cũng không xong. Chị gái đã giao chị dâu cho cậu chăm sóc, vậy mà lại "chăm sóc" thành ra như vầy.
Nhưng Khuất Trạch Nguyên không hề biết rằng, sở dĩ có lời đồn như vậy Khuất Tĩnh Văn cũng "đóng góp" không nhỏ. Là cô muốn đưa Kỳ Mặc Vũ đi làm, cũng là cô chở nàng đến bệnh viện mỗi đêm. Nói thế nào cũng không tránh liên quan.
Trợ lý cúi đầu: "Là nhân viên công ty chúng ta, bọn họ có một nhóm chat."
Khuất Trạch Nguyên lại gõ bàn: "Ai không biết là nhân viên công ty? Chẳng lẽ người ngoài chạy vô đồn à? Tôi muốn biết cụ thể là ai."
Trợ lý liền đưa đến một cái danh sách: "Đều là giấu tên, nhưng mà tôi vừa cho người lần ra được. Dẫn đầu là một thực tập sinh tên là Chúc Viên."
Khuất Trạch Nguyên còn không muốn nhìn đến những cái tên còn lại, cậu nói: "Đưa đi, khóa mõm cô ta lại. Còn có những người kia, tùy mức độ mà xử lý đi."
Trợ lý vâng một tiếng rồi lui ra ngoài. Đối với những chuyện như thế này xem như cũng không phải lần đầu, chỉ là đối tượng có chút thay đổi.
Cuối buổi chiều, Chúc Viên còn đang hả hê ngồi trên ghế xoay qua xoay lại thì Vương Thiệu Nam mặt mũi dọa người kéo cô ta vào phòng riêng, đóng cửa lại.
"Anh đã dặn em bao nhiêu lần, làm việc phải cẩn thận. Em xem đã đắc tội ai rồi?"
Hắn vừa nói vừa xỉ vào mặt Chúc Viên.
Chúc Viên không hiểu chuyện gì đang xảy ra, liền cất cao giọng: "Anh, sao anh lại ăn nói với em như vậy? Em thì có thể làm gì chứ?"
Vương Thiệu Nam liếc cô ta một cái, cũng không muốn giải thích: "Đi đi đi, thu dọn đồ đạc. Ngày mai không cần đến công ty nữa."
Chúc Viên trợn to mắt: "Tại sao chứ?"
Vương Thiệu Nam gằn giọng: "Còn tại sao nữa hả? Em về nhà tự ngẫm đi. Đây là lệnh từ cấp trên, anh cũng không cứu được."
Mà ngược lại còn bị liên lụy.
Nhờ phúc của Chúc Viên mà hắn cũng đã bị phát hiện chuyện làm trái nguyên tắc nhét cô ta vào, hết hôm nay sẽ bị giáng chức. Vương Thiệu Nam chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi mà cam chịu.
Trong một ngày có quá nhiều chuyện, những người từng bàn tán về Kỳ Mặc Vũ đều bị cảnh cáo. Chỉ có Kỳ Mặc Vũ là vẫn không biết chuyện gì, vui vẻ chăm chỉ cống hiến.
Trần Chí Khiêm nhìn nàng, có một chút cảm xúc không nói thành lời.
Hàng Minh bên cạnh cũng có nghe ngóng, biết được chút tin tức, hắn gõ gõ bàn Kỳ Mặc Vũ: "Tiểu Vũ, em đã biết gì chưa?"
Kỳ Mặc Vũ ngẩng đầu: "Biết gì ạ?"
Vậy là không biết, Hàng Minh thầm nghĩ.
Hắn gãi gãi đầu: "À, sắp tới là sinh nhật Khuất tổng đó. Nhân viên công ty đều phải tham gia."
Khác với Khuất Tĩnh Văn, sinh nhật Khuất Trạch Nguyên năm nào cũng rầm rộ, quy tụ đông đảo con nhà quý tộc. Chỉ khác là người nhà Khuất gia lại không có lấy một người. Thực ra bữa tiệc này cũng chỉ là chỗ cậu đốt tiền, sẵn tiện phát một ít phúc lợi cho đám nhân viên.
Kỳ Mặc Vũ: "Như vậy ạ, vậy em sẽ chuẩn bị."
Hàng Minh gật đầu: "Ừm ừm, chắc sắp có thiệp mời rồi đó."
Buổi tối khi về đến nhà, Kỳ Mặc Vũ lại đem chuyện này ra hỏi Khuất Tĩnh Văn. Bọn họ có một thói quen sẽ cùng nhau trò chuyện trước khi ngủ. Mỗi ngày một chủ đề, từ xa đến gần, từ công việc cho đến cuộc sống.
Khuất Tĩnh Văn ôm nàng trong lòng, chơi đùa cùng làn da mịn màng như em bé, yêu thích không nỡ rời. Kỳ Mặc Vũ cũng không có cựa quậy, tùy ý để cô nâng niu.
"Sắp tới là sinh nhật em trai... chúng ta sao?"
Khuất Tĩnh Văn lúc này mới nhớ ra chính sự, cô ngẩng đầu từ trong hõm cổ của nàng: "Sinh nhật nó em rủ Nhã Hinh đi cùng đi."
"Chị không đi sao?"
Kỳ Mặc Vũ hỏi.
"Đi chứ, những năm trước không đi. Năm nay nhất định phải đi."
Còn lý do tại sao thì không nghĩ cũng biết, bởi vì cô phải cùng nàng.
"Vậy còn kêu Nhã Hinh làm gì ah?"
Hình như giữa bọn họ không hề có bất kỳ sự liên hệ nào. Nếu nói đến chơi cùng Kỳ Mặc Vũ thì cũng không cần.
"A Nguyên gọi cho tôi, nói rằng kêu em rủ Nhã Hinh. Còn về lý do... Chắc là nó thích Nhã Hinh đi?"
Kỳ Mặc Vũ nghe vậy thì hốt hoảng bật dậy, thoát khỏi vòng tay Khuất Tĩnh Văn, tấm chăn cũng trượt khỏi bả vai.
"Cái gì ah? Cậu ấy thích Hồ Nhã Hinh???"
Khuất Tĩnh Văn có chút không vui, lại kéo nàng vào lòng rồi mới trả lời: "Đó là suy đoán của tôi thôi. Còn về có đúng hay không, phải quan sát thêm."
Kỳ Mặc Vũ dụi mặt vào ngực cô, bĩu môi: "Ồ, còn tưởng là có tin tức chấn động."
Khuất Tĩnh Văn búng mũi nàng: "Em đó."
"Nhã Hinh trước đó từng quen ai chưa?"
Kỳ Mặc Vũ nghe câu hỏi này mới bắt đầu hồi tưởng: "Chính thức thì chưa có ai, nhưng mập mờ thì khá nhiều nha. Dù sao cậu ấy thường nói với em, được ôm trai trẻ là ước muốn cả đời đó."
Trọng điểm của Khuất Tĩnh Văn rơi vào chữ "trẻ", cho nên không mấy tán thành: "Chọn người yêu nên chọn người có sự nghiệp, chỉ trẻ thôi không đủ đâu."
Nàng nhìn cô, rất muốn bật cười: "Nè, em chị cũng trẻ mà. Vả lại Nhã Hinh cậu ấy cũng không thiếu tiền ah."
Khuất Tĩnh Văn lại phản bác: "A Nguyên vừa trẻ vừa có sự nghiệp. Còn về tiền của Nhã Hinh, là do cha mẹ em ấy cho, lập gia đình sẽ rất khác."
Không hiểu sao nàng cứ có cảm giác, Khuất Tĩnh Văn mỗi khi nhắc đến chữ "trẻ" âm sắc đều rất nặng nề.
Trong đầu Kỳ Mặc Vũ là một mớ hỗn độn: "Vậy thì trẻ tốt hay là không tốt ah?"
Khuất Tĩnh Văn: "Trẻ phải có sự nghiệp, vẫn là có chút lớn tuổi tốt hơn."
Kỳ Mặc Vũ mỉm cười: "Chị là đang nói bản thân mình sao?"
Nàng nói xong câu này tự thấy hối hận, bởi vì Khuất Tĩnh Văn đã ngay lập tức nhắm trúng eo nàng mà cù lét: "Dám nói tôi lớn tuổi, xem tôi trừng trị em nè."
Kỳ Mặc Vũ lăn lộn trên giường, cười đến nỗi nước mắt giàn giụa: "Haha, Tĩnh Văn, bảo bối, vợ, tha cho em đi, em biết lỗi rồi, haha."
Thấy nàng sắp không chịu được nữa Khuất Tĩnh Văn lúc này mới buông tha, cô ngã lên giường, nằm song song với nàng.
"Có cảm giác dạo gần đây bản thân có hơi ấu trĩ."
Rõ ràng mấy trò trẻ con này cô chưa từng thử qua, bây giờ lại chơi đến vui thích như vậy.
Kỳ Mặc Vũ lật người lại, khuỷu tay chống lên giường, đầu tựa vào ngực cô: "Em thấy như vậy rất đáng yêu. Có thể lúc trước bên ngoài trông chị rất tự do tự tại, nhưng lại vô tình chôn giấu đi tính khí trẻ con."
Nàng nắm tay cô, tách ra từng ngón: "Tĩnh Văn, ai cũng có quyền được trở thành một đứa trẻ. Chị cũng không cần phải mãi đóng vai người lớn đâu. Em cũng có thể... chở che cho chị, chiều chuộng chị."
1
Ánh mắt nàng có chút mơ hồ nhưng trong đồng tự lại là gương mặt dịu dàng của cô cùng mùi hương quen thuộc quấn quanh đầu mũi.
Tim Khuất Tĩnh Văn khẽ kêu lên một tiếng rồi từ từ tan ra, biến thành lớp kẹo bông gòn mềm dẻo. Cô nắm lấy tay nàng, khẽ hôn lên đó: "Có em thật tốt."
Tình nồng ý mật tỏa ra, chẳng mấy chốc mà bùng lên ngọn lửa nhỏ. Ngọn lửa theo động tác của hai người mà lan rộng, cuối cùng xâm chiếm cả căn phòng.
Vì ngày mai là cuối tuần nên Kỳ Mặc Vũ cũng có phần buông thả mà Khuất Tĩnh Văn thì cũng khó có thể chống lại sự dụ hoặc của nàng.
Khuất Tĩnh Văn đã chứng minh cho người ta thấy như thế nào là phụ nữ 30 như sói. Một miếng thịt ngon đã nếm qua rồi thì chỉ muốn được nhiều hơn nữa, huống chi người dưới thân cô chính là người mà cô đã giao ra cả trái tim.
...
Sau khi cơn triền miên qua đi, nhìn đồng hồ cũng đã gần 1 giờ sáng. Kỳ Mặc Vũ vùi vào ngực Khuất Tĩnh Văn lẩm bẩm: "Ngày mai Giai Nghê xuất viện, em muốn đến đón cậu ấy và Tiệp Tiệp."
Tiệp Tiệp là biệt danh con gái của Tô Giai Nghê, tên trên giấy tờ là Tô Mẫn Tiệp*.
*Mẫn Tiệp: Tài mẫn tiệp tính thông minh, phần chăm việc khách, phần siêng việc mình
Khuất Tĩnh Văn đưa tay vén mấy sợi tóc còn in trên trán của nàng, nhỏ giọng: "Được."
Kỳ Mặc Vũ lúc này mới hài lòng chìm vào giấc ngủ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT