Đông Thành là một thành phố ven biển, giao thương nhộn nhịp. Mới vừa đặt chân tới nơi Kỳ Mặc Vũ đã ngửi ra được hương vị đặc trưng của biển cả.
"Anh Khiêm, bây giờ chúng ta về khách sạn sao?"
Lần đầu đi công tác, Kỳ Mặc Vũ có chút lóng nga lóng ngóng.
Trần Chí Khiêm gật đầu: "Ừm, đã đặt phòng hết chưa?"
"Dạ rồi."
Là Tô Tử Phong đặt.
Lần này Trần Chí Khiêm dẫn Kỳ Mặc Vũ theo một phần là để học hỏi nhưng phần chính vẫn là lo mấy công việc lặt vặt như đặt phòng, đặt đồ ăn, sắp xếp tài liệu,...
Khuất Tĩnh Văn thì đã bị quăng ở nhà, chỉ có thể cử Tô Tử Phong thay nàng lo liệu một số chuyện. Lý do cô bị quăng ở nhà cũng rất đơn giản, để chủ tịch đi theo xách đồ, càng nghĩ càng kỳ quái.
Sau khi trở về khách sạn, Kỳ Mặc Vũ thu dọn đồ đạc sơ qua rồi gọi video cho bạn gái. Khuất Tĩnh Văn sau khi nhận được tin nhắn nàng đã xuống máy bay thì túc trực bên điện thoại cho đến bây giờ nên rất nhanh đã bắt máy.
Gương mặt phóng đại của cô xuất hiện trên màn hình, Kỳ Mặc Vũ không tự chủ cười lên: "Nhớ em không?"
Người bên kia đáp: "Rất nhớ."
Sau đó lại nói: "Đông Thành nắng gắt, ra đường nhớ thoa kem chống nắng. Đi xã giao không được uống rượu, ai dám ép em uống thì nói với tôi. Buổi tối nhớ ngủ sớm..."
Nàng bật cười: "Được rồi, em nhớ rồi ah. Cái này chị đã nói đi nói lại bao nhiêu lần rồi."
Khuất Tĩnh Văn cũng không biết từ khi nào bản thân lại trở nên lải nhải như thế.
Cô đưa ngón tay chạm vào màn hình, giống như muốn xuyên qua đó chạm vào gương mặt nàng: "Nhớ kỹ là tốt. Mau đi ăn trưa đi, đừng để đói."
Kỳ Mặc Vũ cong môi, giơ tay lên đặt trước trán, giống như tư thế chào trong quân đội: "Tuân lệnh, vợ."
Người ở đầu dây bên kia lại đỏ mặt. Kỳ Mặc Vũ đắc ý cười khúc khích, sau đó thì tắt máy.
Ở lại Đông Thành mấy ngày, Kỳ Mặc Vũ xem như vừa được hoạt động tay chân vừa được rèn luyện đầu óc. Công ty mà Khuất thị thu mua lần này trước kia là nhà máy sản xuất và chế biến thủy hải sản nhưng do cách kinh doanh lạc hậu nên dần bị thua lỗ. Lần này thu mua về sẽ chuyển sang làm xuất nhập khẩu.
"Tiểu Vũ, em có biết tại sao chúng ta lại mua công ty này không?"
Kỳ Mặc Vũ không cần suy nghĩ liền nói ra đáp án: "Chủ yếu là muốn nhắm đến vị trí cảng biển lớn nhất Đông Thành."
Trần Chí Khiêm nhìn nàng, ánh mắt vô cùng thưởng thức. Mấy ngày qua cùng nhau làm việc, hắn cuối cùng cũng lĩnh ngộ được như thế nào là sinh viên ưu tú của Hoa Đại. Tư duy tốt, phản ứng nhanh, lại còn cho hắn cảm giác... giống như cộng sự chứ không phải là cấp dưới.
"Đúng vậy, công ty này nằm ở vị trí đắc địa lại không biết tận dụng. Em xem, tàu thuyền từ nơi khác muốn vận chuyển hàng hóa vào đất liền phần lớn đều phải ghé qua chỗ này. Xem ra Khuất thị lần này lại có thêm một chỗ để hốt bạc. Tương lai mấy chục năm nữa vẫn khó có người vượt qua."
Kỳ Mặc Vũ tiếp lời: "Thêm nữa là việc vận chuyển hàng hóa đi quốc tế của chúng ta cũng thuận tiện hơn."
Khuất thị đã sở hữu hãng hàng không riêng, bây giờ lại thêm công ty xuất nhập khẩu nằm ngay cảng biển quan trọng. Đúng là một tay che trời.
Trần Chí Khiêm ung dung ưỡn ngực: "Đúng vậy."
"Ngày mai là phải trở về, tối nay sẽ có một tiệc rượu, về chuẩn bị một chút đi."
Chuyện gì tới cuối cùng cũng phải tới, điều đầu tiên Kỳ Mặc Vũ nghĩ tới chính là mấy lời căn dặn của Khuất Tĩnh Văn. Đương nhiên không nên để cô lo lắng, nhưng còn bữa tiệc này, nên từ chối thế nào đây?
"Anh Khiêm, em không thể uống rượu."
Trần Chí Khiêm nhìn nàng, lại nói: "Không cần uống."
Suy nghĩ một lát, hắn lại nói: "Thôi, em không cần phải đi."
Hắn nhớ lại sáng nay Khuất Trạch Nguyên gọi đến dặn dò ít chuyện, dù không hiểu tại sao nhưng nghe theo chỉ thị vẫn tốt hơn. Lỡ như... Khuất Trạch Nguyên thực sự nhìn trúng Kỳ Mặc Vũ thì lại khó xử.
Kỳ Mặc Vũ chớp mắt: "Như vậy có phải phép không ạ?"
Trần Chí Khiêm: "Không sao đâu, đàn ông với nhau chuyện gì cũng dễ nói."
Kỳ Mặc Vũ nghe vậy cũng không xoắn xuýt nữa, ngoan ngoãn trở về nghỉ ngơi.
...
Trở về từ Đông Thành, Kỳ Mặc Vũ có chút mệt mỏi. Khuất Tĩnh Văn suốt một ngày liền bận rộn giúp nàng xoa bóp, nấu ăn tẩm bổ. Không biết còn tưởng nàng thực sự bị bệnh lâu ngày.
"Tĩnh Văn, việc thu mua công ty là chị quyết định sao?"
Kỳ Mặc Vũ đang nằm sấp trên giường bỗng dưng lên tiếng hỏi người vẫn còn đang bận bịu với mấy liệu pháp xoa bóp.
Khuất Tĩnh Văn không có dừng lại, đôi bàn tay tinh tế vẫn đang di chuyển trên tấm lưng trắng ngọc của nàng, khẽ ừm một tiếng.
"Kế hoạch đều là do A Nguyên đề ra, tôi chỉ xem xét có hiệu quả không rồi ký tên thôi."
Kỳ Mặc Vũ cười cười: "Làm Chủ tịch như chị cũng nhàn hạ quá ha."
Tuy nàng nói vậy nhưng bản thân cũng hiểu rõ đó chỉ là vẻ bề ngoài. Khuất Tĩnh Văn lại quá biết cách biến mọi thứ từ phức tạp trở nên đơn giản.
Cô búng nhẹ lên lưng nàng một cái: "Muốn tôi bận rộn sao?"
Nàng lắc đầu nguây nguẩy: "Không có, chỉ là có chút thương xót nho nhỏ dành cho em trai của chị thôi."
Khuất Tĩnh Văn sửa lại: "Là em trai của chúng ta. Phải không, vợ?"
Cuối cùng cũng học được, vả lại còn trêu chọc ngược lại Kỳ Mặc Vũ.
Lần này Kỳ Mặc Vũ không giấu được thẹn thùng, mượn tư thế sẵn có mà vùi mặt vào gối. Khuất Tĩnh Văn cũng không chọc ghẹo nàng nữa, tiếp tục động tác trên tay.
Sáng hôm sau, Khuất Tĩnh Văn cũng tìm được cơ hội thuyết phục nàng để cô chở đi làm. Đó là bởi vì cô có việc ra ngoài từ sớm, tiện đường chở nàng cùng đi. Kỳ Mặc Vũ nghĩ đến công ty sớm sẽ không có ai bắt gặp nên liền đồng ý. Nhưng nàng vẫn không ngờ tới được sự việc này vẫn lọt vào mắt Chúc Viên.
Ngày hôm đó, trong nhóm chat công ty liền dấy lên tin đồn không mấy thiện chí về Kỳ Mặc Vũ.
[Sáng nay tôi thấy Kỳ Mặc Vũ bước xuống từ một chiếc Bentley, không phải là bị bao nuôi đó chứ?]
[Sao không nghĩ là nhà cô ấy có điều kiện?]
[Trông cô ấy giống có điều kiện lắm sao? Một sinh viên thực tập nhỏ nhoi.]
[Tôi còn trông thấy người lái xe là một ông chú bụng phệ nha.]
1
[Có chuyện này sao? Đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong.]
[Vậy mà Khuất tổng còn để mắt cô ta được.]
...
Chúc Viên nắm điện thoại trong tay, vô cùng đắc ý vì những lời bàn tán không dừng lại. Mấy lời nhắm vào Kỳ Mặc Vũ chính là do cô ta tung ra. Cô ta rõ hơn ai hết điều kiện gia đình Kỳ Mặc Vũ. Cũng biết rằng người ta luôn hứng thú với tin đồn nhưng cũng chẳng có mấy ai rảnh đi điều tra xem sự thật là thế nào. Cái cô ta cần chỉ có như vậy, dìm Kỳ Mặc Vũ đến chết, để cho Khuất Trạch Nguyên không còn tơ tưởng Kỳ Mặc Vũ nữa.
1
Trên này Kỳ Mặc Vũ vẫn không biết chuyện gì đang xảy ra, chỉ thấy mọi người thỉnh thoảng quay sang nhìn mình bằng ánh mắt khác lạ. Thời gian trước mấy người đồng nghiệp có rủ nàng tham gia nhóm chat nhưng nàng vốn không thích mấy nơi như vậy nên đến giờ vẫn đứng ngoài cuộc. Bây giờ lại càng thêm mơ hồ.
Trần Chí Khiêm cả một buổi sáng đều ở trong phòng họp báo cáo tình hình cùng với Khuất Trạch Nguyên và mấy lãnh đạo khác. Sau khi xong xuôi mọi thứ thì bị Khuất Trạch Nguyên giữ lại. Hắn nhìn cậu, trong lòng bắt đầu hồi hộp.
"Chị... Kỳ Mặc Vũ..."
"Biểu hiện rất tốt, rất có năng lực, không có uống rượu."
Khuất Trạch Nguyên vừa đọc một cái tên thì Trần Chí Khiêm đã giống như cái máy bật ra mấy câu trả lời đã được cài đặt sẵn.
"Giám đốc Trần, anh đang nghĩ gì?"
Trần Chí Khiêm khó hiểu: "Khuất tổng, ngài có thể nói rõ hơn không?"
Hắn chỉ là một nam nhân thật thà, chăm chỉ làm việc, thật không muốn dính đến mấy cái quy tắc ngầm này.
Khuất Trạch Nguyên lại nói: "Có phải các người nghĩ tôi để ý Kỳ Mặc Vũ?"
Trần Chí Khiêm nuốt nước bọt, gật đầu.
Khuất Trạch Nguyên bật cười: "Các người cũng biết nghĩ thật đấy. Có cũng không đến lượt tôi. Lo mà giữ mồm giữ miệng."
Trần Chí Khiêm lại gật đầu: "Tôi biết rồi, Khuất tổng."
"Được rồi, anh ra ngoài đi."
Đuổi người đi rồi, Khuất Trạch Nguyên lại bận rộn tìm mấy người nữa bắt đầu khóa mõm họ lại, kẻo đến tai Khuất Tĩnh Văn thì lại mệt mỏi.
Trần Chí Khiêm trở về, trong bụng cũng thầm đoán thân phận của Kỳ Mặc Vũ có lẽ không đơn giản. Đến khi nhìn đến tin nhắn trong nhóm chat thì càng nóng mặt. Vội gõ gõ trên màn hình.
[Đồn đại linh tinh, coi chừng bị tống cổ.]
Đây là tài khoản phụ hắn dùng để trà trộn nghe ngóng tin tức, cuối cùng cũng có lúc dùng tới.
Bọn người trong nhóm chat lại được dịp sôi nổi.
[Không có lửa làm sao có khói, chính mắt tôi nhìn thấy còn chối được à?]
[Phải đó, đừng để bị nhan sắc kia làm mờ mắt.]
[Cũng không chắc được, người ta là sinh viên ưu tú đó.]
[Sinh viên ưu tú thì không được tìm sugar daddy à?]
[Lỡ như đó là ba cô ấy thì sao?]
Khuất Tĩnh Văn - người bị đồn là "ba" Kỳ Mặc Vũ bỗng dưng hắt xì một cái.
Trần Chí Khiêm lại nhắn vào: [Tôi chỉ nhắc nhở như vậy. Lo mà giữ mồm đi.]
...
Đến giữa trưa, Kỳ Mặc Vũ nhận được điện thoại của Hồ Nhã Hinh. Nàng ngay lập tức chạy đến chỗ Trần Chí Khiêm xin nghỉ phép rồi lao vào bệnh viện.
"Nhã Hinh, Giai Nghê sao rồi? Đang yên đang lành sao lại sinh non?"
Hồ Nhã Hinh trên mặt lộ rõ vẻ lo lắng, tay chân lạnh toát: "Mình không biết nữa, bác sĩ nói có lẽ do làm việc quá độ."
Việc học của Tô Giai Nghê đang ở giai đoạn nước rút lại còn phải mang theo một cái bụng to tướng. Là ai cũng không chịu nỗi huống chi cô chỉ có một mình.
Kỳ Mặc Vũ đi tới đi lui, cả người cũng bắt đầu luống cuống. Đây là lần đầu tiên nàng trải qua những chuyện thế này. Thử tưởng tượng nếu như người nằm trong đó là Khuất Tĩnh Văn chắc nàng sớm đã không đứng vững.
Vừa nghĩ đến cô thì cô cũng chạy đến nơi: "Tiểu Vũ, thế nào rồi?"
Kỳ Mặc Vũ lắc đầu: "Vẫn còn đang trong đó."
Sau đó yểu xìu dựa vào người cô: "Chị nói cậu ấy có sao không?"
Khuất Tĩnh Văn vỗ lưng nàng: "Chắc chắn không sao. Để tôi liên hệ Viện trưởng."
Sau khi có cuộc gọi từ Khuất Tĩnh Văn, mấy bác sĩ y tá trong bệnh viện càng thêm nhiệt tình. Cho đến cuối buổi chiều, cuối cùng cũng có thể nghe thấy tiếng khóc nhỏ xíu cất lên.
Bác sĩ mở cửa, tìm đến vị trí của ba người: "Không sao rồi. Là một bé gái."
Hồ Nhã Hinh như trút đi gánh nặng, ngã ngồi xuống ghế. Kỳ Mặc Vũ cũng nở nụ cười, nắm lấy tay bác sĩ: "Cảm ơn bác sĩ, tôi vào trong được không?"
Khuất Tĩnh Văn nhìn động tác của nàng, có chút nhíu mày, sau đó kéo nàng sang một bên.
Bác sĩ nhìn hai người rồi trả lời: "Đương nhiên là có thể. Nhưng mà đến xem em bé trước. Còn mẹ đợi một chút nữa."
Hồ Nhã Hinh lúc này mới vui vẻ đứng dậy: "Để mình, mình vào xem con gái nuôi. Cậu với Khuất lão sư đi làm thủ tục đi."
Kỳ Mặc Vũ không đồng ý: "Tại sao phải là mình mà không phải cậu? Mình cũng muốn xem con gái nuôi mà?"
Khuất Tĩnh Văn thấy hai người như vậy thì lắc đầu, sau đó lên tiếng: "Hai em vào đi, tôi đi làm thủ tục cho."
Nghe cô nói vậy, hai người liền cười hì hì vọt đi mất.
Sau đó mấy ngày liên tiếp, hết giờ làm Kỳ Mặc Vũ liền chạy đến bệnh viện chăm sóc Tô Giai Nghê. Nhờ vậy mà lại có thêm mấy tin đồn chụp lên người nàng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT