Hôm nay là mùng 2 Tết, cuối cùng thì Kỳ Mặc Vũ cũng đã có thể tự do bay nhảy trong chính căn nhà của mình. Ba mẹ nàng đã lên đường đi chúc Tết họ hàng từ sớm. Kỳ Mặc Vũ đi tới đi lui một hồi, nhưng mà quanh đi quẩn lại cũng chẳng có thứ gì làm nàng thích thú ngoài mấy quyển sách của Khuất Tĩnh Văn.
Có điều hôm nay nàng không đọc sách ở phòng mà mang ra phía trước nhà, còn hì hục khiêng một bộ bàn ghế, định đóng vai văn sỹ nho nhã trong truyền thuyết.
Dì Phó thấy nàng bày trò chỉ biết lắc đầu cười rồi lại loay hoay chuẩn bị cơm nước ở dưới bếp.
Thiếu nữ xinh đẹp yên ổn ngồi đọc sách bên cạnh mấy khóm hoa, nhìn qua thì có vẻ cảnh đẹp ý vui nhưng Kỳ Mặc Vũ đọc được mấy trang lại không thể ngồi yên. Nàng lấy điện thoại chụp một bức ảnh gửi cho Khuất Tĩnh Văn.
Kỳ Mặc Vũ: [Khuất lão sư, em đã đọc xong một nửa.] *Hình ảnh*
Lại nhịn không được nhắn thêm một tin.
Kỳ Mặc Vũ: [Khuất lão sư đang làm gì?]
Tin nhắn gửi đi từ lúc sương còn đọng trên lá, mãi cho đến khi nắng lên đến đỉnh đầu, Kỳ Mặc Vũ bắt đầu tháo chạy vào nhà thì Khuất Tĩnh Văn mới nhắn lại.
Khuất lão sư: [Tôi đang ở Vĩnh Thành.]
Khuất lão sư: [Có thời gian có thể gặp nhau.]
Kỳ Mặc Vũ sau khi đọc xong tin nhắn thì dụi dụi mắt, Khuất Tĩnh Văn vậy mà lại đến Vĩnh Thành, còn ngỏ ý hẹn mình gặp mặt. Vừa bất ngờ vừa vui vẻ.
Đúng lúc Kỳ Mặc Túc và Thái Vịnh nghi không ở nhà, cái này đúng là thuận cả đôi đường.
Kỳ Mặc Vũ: [Đương nhiên là có thời gian, lão sư đang ở chỗ nào của Vĩnh Thành?]
Khuất Tĩnh Văn: [Nếu không ngại có thể cho tôi địa chỉ nhà em, tôi sẽ đến đón. Khoảng tầm 7 giờ tối nay.]
Không phải là ngay bây giờ, Kỳ Mặc Vũ có hơi không thể chờ đợi được nhưng cũng không biết làm gì hơn. Có thể gặp mặt Khuất Tĩnh Văn tại Vĩnh Thành đã là một chuyện vô cùng vui vẻ.
Nàng nhắn cho Khuất Tĩnh Văn địa chỉ nhà mình ở khu biệt thự Trung Sơn sau đó quăng điện thoại qua một bên tủm tỉm cười.
Dì Phó nấu cơm xong thì thấy nàng đang nằm trên sô pha lăn tới lăn lui, trong đầu hiện lên mấy cái chấm hỏi: "Tiểu Vũ, làm sao vậy?"
Kỳ Mặc Vũ giật mình rơi xuống sàn nhà, nàng xoa xoa cái mông sau đó lại vui vẻ bật dậy: "Dì Phó, nấu cơm xong rồi sao?"
Dì Phó bất đắc dĩ lắc đầu, tiểu thư nhà bà cũng quá hậu đậu rồi.
"Đúng vậy, con có chuyện gì mà vui như vậy a?"
Kỳ Mặc Vũ gãi gãi đầu sau đó chạy đến khoác tay dì Phó: "Dì Phó, mọi người đều nói năm mới là phải vui vẻ không phải sao? Như vậy mới thu hút được may mắn."
Dì Phó vỗ nhẹ lên tay nàng, giọng điệu đầy cưng chiều: "Đúng là chỉ biết lý lẽ."
Hai dì cháu vui vẻ dùng bữa trưa xong thì Kỳ Mặc Vũ trở về phòng của mình. Nàng phải chọn một bộ đồ thật đẹp để tối đi gặp Khuất Tĩnh Văn.
Không những Kỳ Mặc Vũ bất ngờ với việc Khuất Tĩnh Văn có mặt tại Vĩnh Thành mà lúc này tại Đới gia cũng không kém phần náo nhiệt. Người nhà họ Đới nghe nói Khuất Tĩnh Văn trở về liền quăng hết những chuyện không liên quan quay về gặp mặt cháu gái bảo bối.
Đới gia là nhà ngoại Khuất Tĩnh Văn.
Sở dĩ họ đều tỏ ra ngoài ý muốn như vậy là vì kể từ khi bước vào độ tuổi trưởng thành, Khuất Tĩnh Văn hiếm khi về nhà ngoại. Nếu có về cũng là vào những dịp bình thường chứ nói chi đến những ngày lễ Tết thế này. Người nhà cô đều biết cô không thích náo nhiệt cho nên cũng không hỏi tới. Vả lại lần này Khuất Tĩnh Văn là đến một mình, cũng không đi cùng ba mẹ.
Đới gia tại Vĩnh Thành cũng được xem là có tiếng tăm, đặc biệt là ông ngoại cô Đới Kiến Dân. Ông từng là Viện trưởng Viện Hàn lâm, trong giới học thuật rất có sức ảnh hưởng. Ngược lại bà ngoại cô Trang Thu Nhiên chỉ là người phụ nữ chuyên việc bếp núc, nhưng chính là chỗ dựa vững chắc cho ông trong những năm tháng phấn đấu cho sự nghiệp.
Họ có hai người con gái, một người là mẹ của Khuất Tĩnh Văn, người còn lại là Đới Thu Giang, hiệu trưởng trường cao trung tư thục tại Vĩnh Thành.
Tuy ông ngoại Khuất Tĩnh Văn chỉ có hai cô con gái nhưng dòng dõi nhà họ Đới cũng được xem là nhiều chi, nhánh. Phần lớn bọn họ đều lựa chọn dừng việc học từ sớm nên không ai có được trình độ học vấn cùng khí chất như Khuất Tĩnh Văn. Cho nên đối với cô một phần là ngưỡng mộ, một phần là tò mò.
Người lớn trong nhà thì xem cô là tấm gương để răng dạy con cái nhà mình, những người trẻ tuổi thì lại muốn xem rốt cuộc Khuất Tĩnh Văn là thần thánh phương nào, bọn họ đều nghe cha mẹ nói về cô đến đầy cả tai nhưng chưa bao giờ được gặp.
Cho nên khi Khuất Tĩnh Văn vừa đặt chân đến nhà họ Đới, cả một đám người nhận được tin liền kéo đến như lũ, chủ yếu là muốn nhìn mặt cô.
Thật ra việc trở về Vĩnh Thành không nằm trong kế hoạch của Khuất Tĩnh Văn, nhưng không hiểu vì sao sau khi nhận được tin nhắn đêm giao thừa của Kỳ Mặc Vũ thì lại muốn chạy đến đây.
Dù sao đã lâu không đến thăm ông bà ngoại, tiện đường gặp Kỳ Mặc Vũ một lát. Khuất Tĩnh Văn cho rằng đây là một lý do thuyết phục.
4
Khi cô đến Đới gia thì chỉ có ông bà ngoại ở nhà, bên cạnh có thêm hai vị họ hàng xa đang đến viếng thăm.
Trang Thu Nhiên vừa thấy cô đã không giấu nỗi vui mừng: "Tĩnh Văn, là Tĩnh Văn. Sao con về mà không báo với chúng ta một tiếng."
Khuất Tĩnh Văn tiến tới đỡ lấy bà ngoại rồi ôm bà một cái: "Bà ngoại, bà có khỏe không?"
Trang Thu Nhiên vỗ vỗ lưng cô, liên tục gật đầu: "Khỏe, gặp được con lại càng khỏe hơn. Mau, đi vào trong."
Bà nắm tay Khuất Tĩnh Văn đi đến chỗ Đới Kiến Dân sau đó phân phối người giúp việc báo cho Đới Thu Giang một tiếng.
Đới Kiến Dân nhìn thấy Khuất Tĩnh Văn cũng thập phần vui vẻ, nhưng so với Trang Thu Nhiên thì bình tĩnh hơn nhiều.
Khuất Tĩnh Văn trước tiên chào hỏi ông ngoại, sau đó mới tới hai vị chú, bác đang ngồi ở đó.
Đới Kiến Dân gật đầu: "Về rồi à. Vào trong rửa mặt trước đã. Lát nữa cùng dùng cơm."
"Khoan đã bác, để Tĩnh Văn ngồi đây một chút, đã lâu rồi không gặp con bé. Mới đó đã lớn vậy rồi."
Người lên tiếng là Đới Tấn Duật, gọi Đới Kiến Dân bằng bác, là con của em trai Đới Kiến Dân.
Đới Kiến Dân không mấy hài lòng với lời đề nghị này, cháu gái ông đi đường mệt nhọc, bọn họ lại cứ muốn giữ lại.
Thấy ông ngoại khó xử, Khuất Tĩnh Văn nở một nụ cười ôn hòa: "Không sao ạ, con ngồi với chú và bác một lát cũng không sao."
Đới Tấn Duật hài lòng cười ha hả, Đới Kiến Dân thấy vậy cũng không nói gì thêm.
"Tĩnh Văn, vậy con ngồi đây, bà vào trong kêu sắp nhỏ thu dọn phòng.", Trang Thu Nhiên nói.
Khuất Tĩnh Văn lễ phép cảm tạ bà ngoại sau đó mới chọn một chỗ ngồi xuống, đối diện Đới Tấn Duật và Đới Thanh Hàn.
Đới Thanh Hàn nãy giờ im lặng cũng đợi được đến lượt mình: "Nghe nói con vừa vào Hoa Đại làm giảng viên?"
"Dạ, vừa được một học kỳ.", Khuất Tĩnh Văn đáp.
"Đới gia có đứa cháu gái như Tĩnh Văn đây thật đúng là nở mày nở mặt."
Đới Thanh Hàn là khen nhưng trong giọng điệu thêm vài phần ẩn ý.
Đới Tấn Duật thuận miệng xen vào: "Người ta trời sinh rồng phượng, đâu như mấy đứa con của chúng ta. Toàn là ăn hại."
Đới Kiến Dân càng nghe càng khó chịu, nhưng Khuất Tĩnh Văn trên nét mặt không có thêm mấy phần dao động. Cô vẫn từ tốn ngồi đó lắng nghe, vừa đúng mực, vừa hữu lễ.
"Con nghĩ mỗi người đều có một thế mạnh của mình. Con may mắn đọc nhiều sách nhưng về phương diện xã hội lại có khiếm khuyết. Nghe nói con của chú rất giỏi kinh doanh, là ông chủ lớn. Con của bác đây lại sở hữu rất nhiều ruộng đất tại Vĩnh Thành. Tĩnh Văn tự thấy không bằng."
Lời này của Khuất Tĩnh Văn ai cũng biết là khiêm tốn nhưng vào tai Đới Tấn Dật và Đới Thanh Hàn lại vô cùng dễ nghe, khiến họ không thể bắt bẻ.
Đới Kiến Dân im lặng quan sát, âm thầm tán thưởng đứa cháu gái này.
Nói chuyện được một lát thì Đới Thu Giang cùng chồng mình là Hứa Bân và con gái Hứa Vũ Tình cũng trở về. Không những thế mà vợ con hai người Đới Thanh Hàn và Đới Tấn Duật cùng những người khác cũng ùn ùn kéo đến.
Khuất Tĩnh Văn còn chưa được nghỉ ngơi, cảnh tượng này làm cô có hơi cảm thấy ngoài ý muốn.
"Chị Tĩnh Văn, giới thiệu với chị đây là Cao Thế Kỳ, con của dì họ của chúng ta. Đây là Đới Bàng, Đới Huyên con của bác họ. Cả ba đều bằng tuổi em."
Người nói chuyện là Hứa Vũ Tình, cô xách ba người bạn học có quan hệ họ hàng đến trước mặt Khuất Tĩnh Văn giới thiệu, còn nói họ đều rất ngưỡng mộ cô.
Thím họ của Khuất Tĩnh Văn cũng chạy đến, bảo là có đứa con sắp thi vào đại học, bảo cô chiếu cố.
...
Bọn họ cứ thay nhau kéo đến, vây Khuất Tĩnh Văn thành một vòng tròn. Hết nhờ vả lại bàn tán cùng đánh giá.
"Không ngờ lại thực sự xinh đẹp như vậy. Sau này muốn cưới vợ ít ra cũng phải tìm người như chị ta."
"Nhà chúng ta không thiếu tiền, chỉ sợ không ai nhìn đến con."
"Khuất Tĩnh Văn vào Hoa Đại dạy có phải là đút lót mà được không vậy?"
"Xem ra không phải, khí chất này đúng là toát ra hơi thở học thức."
"Dù sao cũng không biết được."
"Thiên kim Khuất gia, cũng không phải tầm thường."
...
Cơm trưa ở Đới gia vốn chuẩn bị cho mấy người lại biến thành mấy chục người. Khuất Tĩnh Văn trước giờ luôn tránh chỗ ồn ào nhưng lần này phải mặt không biến sắc mà ứng phó.
Đới Thu Giang thấy cháu gái bị mọi người tóm lấy cũng bắt đầu khó chịu. Bỏ hết công việc về gặp cháu gái bảo bối lại chưa nói được câu nào. Kiên nhẫn một lúc lâu cuối cùng vẫn phải tìm cách đuổi khách.
Bọn người kia sau khi ăn no, thỏa mãn sự tò mò thì cũng chịu đi về, trả lại không gian riêng tư cho người nhà họ Đới.
"Thật là phiền phức.", Đới Thu Giang cảm thán.
Không khí bớt đi phần ngột ngạt, Khuất Tĩnh Văn cũng cảm thấy nhẹ nhàng hơn. Cô mỉm cười: "Dì, giận là sẽ có nếp nhăn."
Cháu gái đã lên tiếng, Đới Thu Giang cũng không chấp nhất nữa. Bà định hỏi han Khuất Tĩnh Văn mấy câu thì Trang Thu Nhiên đã tranh trước một bước.
"Tĩnh Văn, con vào nghỉ ngơi trước đi. Tán gẫu thì khi nào cũng được."
Đúng là có hơi mệt mỏi, Khuất Tĩnh Văn cũng không miễn cưỡng nữa mà trở về phòng nghỉ ngơi.
Đới Thu Giang thấy cô đi rồi mới quay sang quở mắng Hứa Vũ Tình: "Con nữa, dẫn mấy đứa đó đến trước mặt Tĩnh Văn làm gì."
Hứa Vũ Tình bị mắng thì bĩu môi, quay sang cầu cứu ba: "Ba, mẹ mắng con."
Cái này Hứa Bân cũng không thể bênh vực cô được. Nói không ngoa thì cả nhà họ Đới và nhà họ Khuất đều xem Khuất Tĩnh Văn như viên ngọc quý. Phận con rể như hắn cũng không có quyền lên tiếng huống chi Hứa Vũ Tình thực sự chạy đến làm phiền Khuất Tĩnh Văn.
"Được rồi, được rồi. Các con cũng về nghỉ ngơi đi."
Đới Kiến Dân lên tiếng, cả nhà cũng giải tán, ai trở về phòng nấy. Chẳng mấy chốc mà yên tĩnh.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT