Những ngày cận Tết, người bạn thân Hồ Nhã Hinh của Kỳ Mặc Vũ cũng chịu từ Bắc Thành trở về. Khác với Tô Giai Nghê, Hồ Nhã Hinh là bạn thân chơi với Kỳ Mặc Vũ từ nhỏ, cũng thân thuộc với nhà họ Kỳ nên khi vừa về tới, cô đã chạy đến làm khách.

Kỳ Mặc Vũ nhìn thấy Hồ Nhã Hinh liền tỏ ra ghét bỏ, để cô tự chạy nhảy trong nhà mình. Mấy hôm nay chú Trần và dì Phó đã bắt đầu thu dọn nhà cửa, cắt tỉa cây lá, mua thêm ít vật dụng để trang trí Tết nên nhìn qua có phần tất bật. Hồ Nhã Hinh chạy tới chạy lui muốn giúp sức, tới khi mệt rồi mới chịu ngồi yên.

"Mình còn tưởng cậu không về Vĩnh Thành nữa chứ."

Kỳ Mặc Vũ bắt đầu mở miệng trêu chọc. Cái tên Hồ Nhã Hinh này được thả tự do liền thực sự như ngựa đứt dây cương, chơi bời không biết điểm dừng. Rõ ràng là có thể về sớm hơn Kỳ Mặc Vũ nhưng đến cuối cùng Kỳ Mặc Vũ lại về trước hơn cả cô.

Hồ Nhã Hinh uống một hơi hết ly nước, cảm thấy vô cùng sảng khoái. Nhưng khi nghe người bạn thân mình bắt đầu chất vấn liền xù lông.

"Bà cô của tôi ơi, tuổi trẻ là phải tận hưởng không phải sao? Không chơi sẽ hối tiếc."

Kỳ Mặc Vũ nghe xong cũng chẳng buồn nói. Hồ Nhã Hinh thấy thế liền chạy đến ngồi bên cạnh, câu cổ nàng: "Cậu về sớm như vậy, không ở lại ăn sinh nhật nữ thần sao?"

Kỳ Mặc Vũ vốn định không quan tâm Hồ Nhã Hinh nữa, nhưng lời nói từ miệng cô thành công thu hút sự chú ý của nàng.

"Sinh nhật?"

Nhìn biểu hiện này của Kỳ Mặc Vũ, Hồ Nhã Hinh đoán được tám chín phần Kỳ Mặc Vũ không biết chuyện gì. Cô vội lấy ra điện thoại, đưa cho Kỳ Mặc Vũ xem một tấm ảnh.

Trong ảnh không ai khác chính là Khuất Tĩnh Văn, ngoài ra còn có rất nhiều trẻ em vây quanh cô. Đây là bức ảnh mấy hôm trước đăng trên diễn đàn của cô nhi viện để chúc mừng sinh nhật Khuất Tĩnh Văn.

"Là một tuần trước, chính là ngày 19 tháng 1."

Kỳ Mặc Vũ nhẩm lại, chính là hôm Khuất Tĩnh Văn nhắn tin cho nàng.

Gương mặt nàng thoáng hiện lên mất mát: "Mình không biết."

Hồ Nhã Hinh huých vai cô: "Cậu như vậy là không được nha, còn gọi người ta là nữ thần mà đến cả ngày sinh nhật cũng không biết."

Kỳ Mặc Vũ chống cằm thở ra một hơi: "Nếu mà dễ biết như vậy thì mấy năm nay mình đều đã biết. Tại sao cậu không nói với mình sớm hơn a."

Hồ Nhã Hinh cũng học theo Kỳ Mặc Vũ chống cằm: "Vì mình nghĩ cậu đã biết đó."

Sau đó cả hai lại đồng loại thở dài.

"Hai đứa làm gì mà ngồi than ngắn thở dài ở đây."

Thái Vịnh Nghi vừa trở về liền trông thấy bộ dạng chán chường của con gái liền lên tiếng dò hỏi.

Hồ Nhã Hinh miệng nhanh hơn não định nói toạc ra, may là Kỳ Mặc Vũ nhanh hơn: "Không có gì ạ, chỉ là nghe nói Tết này Giai Nghê không về nên mới như vậy ạ. Đúng không Nhã Hinh?"

Nói xong còn không quên nháy mắt.

Hồ Nhã Hinh phản ứng lại, phối hợp nói theo: "Dạ đúng rồi dì, đúng là như vậy."

Thái Vịnh Nghi nhíu mày: "Còn trẻ cố gắng là tốt, nhưng cũng không nên cả Tết cũng không về. Nếu không hai đứa xem hôm nào rảnh sang chỗ bà ngoại Giai Nghê bầu bạn với bà ấy."

Kỳ Mặc Vũ và Hồ Nhã Hinh đồng loạt gật đầu, dù sao đó cũng là chuyện nên làm.

Thái Vịnh Nghi nói xong cũng không ở lại mà trở về phòng trước, chuyện của bọn trẻ bà dù sao cũng không xen vào được.

Thấy Thái Vịnh Nghi đi rồi Hồ Nhã Hinh mới hỏi Kỳ Mặc Vũ: "Vậy cậu tính thế nào?"

"Chỉ có thể đợi.", Kỳ Mặc Vũ đáp.

=====

Tuy bị Kỳ Mặc Vũ gọi là nhà giàu mới nổi nhưng mấy năm gần đây mỗi dịp Tết đến nhà họ Kỳ đều vô cùng đông đúc. Không họ hàng xa thì là khách làm ăn khiến nàng chỉ có thể trốn trên lầu.

Rõ ràng chỉ mới 30 Tết, bọn họ không ở nhà mà cứ phải chạy đến nhà nàng.

Ở thế giới chỉ thuộc về mình, Kỳ Mặc Vũ lại đem mấy quyển sách lần trước Khuất Tĩnh Văn đưa cho, bắt đầu nghiền ngẫm.

Ở những năm tháng tuổi trẻ, nếu không chọn giương buồm vượt sóng thì hãy dành tình yêu cho những áng văn hay. Những người yêu văn chương thường là những người có nội tâm sâu sắc. Đi qua hết mấy chục kiếp người chỉ bằng những trang giấy thoảng hương thơm.

1

Thời gian tĩnh lặng, lòng người cũng tĩnh lặng, giá như đằng sau sự tĩnh lặng này có thêm một chút gia vị gì đó thì lại càng hay.

Lần nữa bước ra khỏi phòng đã là chập tối, khách khứa đã về hết. Kỳ Mặc Vũ nhìn thấy dì Phó đang bận rộn trong bếp, mà Thái Vịnh Nghi cùng Kỳ Mặc Túc cũng xắn tay áo phụ giúp, không khí vô cùng hòa hợp.

"Em xem, anh gói bánh có đẹp không?"

Kỳ Mặc Túc cười hì hì đưa cái bánh trôi vừa nắn được đến trước mặt Thái Vịnh Nghi. Thái Vịnh Nghi liền quăng cho hắn ánh mắt ghét bỏ.

"Xấu chết đi được."

Kỳ Mặc Vũ xuất hiện sau lưng, đâm ba mình thêm một nhát.

"Con thấy đẹp mà, trông rất giống quả bóng bầu dục."

Dì Phó nghe thế cũng bật cười, Kỳ Mặc Túc đúng là không có chút uy nghiêm trong căn nhà này.

"Ba vẫn thấy nó đẹp."

Kỳ Mặc Túc vẫn cố gắng cứu vớt lại chút danh dự cuối cùng. Ba người phụ nữ ở đó đều lắc đầu.

Kỳ Mặc Vũ phải thừa nhận rằng, nàng may mắn được lớn lên trong một môi trường rất tốt. Tuy có những lúc ba mẹ nàng quá bận rộn, tuy có đôi khi Thái Vịnh Nghi quá nghiêm khắc nhưng nàng có những thứ mà người khác không có được, chẳng hạn như những giây phút như thế này.

Sau khi có thêm Kỳ Mặc Vũ giúp sức, công việc nhanh chóng hoàn thành. Dì Phó nhận lấy số bánh trôi mang đi nấu, cả nhà ba người thì rửa tay bắt đầu xem TV.

Bọn họ đều là dân kinh tế nên hiếm khi xem mấy chương trình giải trí, cho nên rất nhanh cả ba đã quăng màn hình TV trước mắt sang một bên tập trung ăn trái cây.

"Con gái ngày mốt có muốn đi chúc Tết họ hàng với ba mẹ không?", Kỳ Mặc Túc hỏi.

Kỳ Mặc Vũ chưa nghe hết câu đã vội lắc đầu: "Không ạ, con muốn ở nhà. Mấy chỗ đó quá ồn ào."

1

Không những ồn ào mà toàn là những kẻ giả nhân giả nghĩa hay nói đạo lý. Lúc trước khi ba mẹ nàng còn bươn chải thì chẳng ai ngó mặt, đến lúc giàu có rồi thì không thiếu người nào.

"Con đó, sau này gia nghiệp nhà họ Kỳ đều là của con, dù không thích thì cũng phải quen với những nơi như vậy."

Lời nói của Thái Vịnh Nghi vốn có trọng lượng, thế nhưng dù sao vẫn là ngày Tết, Kỳ Mặc Vũ không muốn đi bọn họ cũng không ép buộc làm gì.

"Mẹ à, con biết rồi a."

Chờ đến lúc nửa đêm, cả nhà ba người và dì Phó cùng nhau ăn bánh trôi và nguyện ước cho năm mới. Chú Trần thì đã về nhà ăn Tết cùng gia đình, chỉ có dì Phó là ở lại. Giữa bọn họ không còn khoảng cách chủ tớ mà giống như là một gia đình thực sự.

"Con gái ăn nhiều một chút, sẽ thêm may mắn."

Kỳ Mặc Túc múc cho Kỳ Mặc Vũ mấy viên, cẩn thận quan sát nàng ăn, vô cùng cưng chiều.

Thoáng chốc mấy chục viên bánh trôi được bốn người ăn hết, dì Phó bảo là thừa lại sẽ không may mắn nên cả bốn cố nhồi nhét, cuối cùng no đến mức đi không nổi.

"Dì Phó à, chưa biết có may mắn không nhưng con sắp no đến không chịu được rồi."

Bọn họ trở lại phòng khách, Kỳ Mặc Túc liền móc ra bao lì xì đã chuẩn bị sẵn: "Con gái, cái này của con. Chúc con mỗi ngày đều vui vẻ, cả đời bình an."

Thái Vịnh Nghi cũng cho nàng một bao lì xì đỏ thắm: "Năm mới vui vẻ, học tập thuận lợi."

Sau đó Thái Vịnh Nghi lại đến chỗ dì Phó: "Chị Phó, cái này của chị. Năm mới vui vẻ."

Gắn bó bao nhiêu năm, cái này cũng đã thành thói quen, dì Phó liền không khách sáo nhận lấy, không quên cảm ơn Thái Vịnh Nghi và Kỳ Mặc Túc.

Náo nhiệt một hồi cuối cùng Kỳ Mặc Vũ cũng được thả về phòng, nàng nhanh lấy ra điện thoại nhắn tin cho Khuất Tĩnh Văn để chúc mừng năm mới. Nhưng bất ngờ là người kia đã nhanh hơn nàng một bước.

Khuất lão sư: [Năm mới vui vẻ.] *Lì xì*

Trong lòng Kỳ Mặc Vũ pháo hoa nở rộ, còn vui hơn cả khi nhận bao lì xì lớn từ ba mẹ. Nàng nhanh chóng nhắn lại.

Kỳ Mặc Vũ: [Cảm ơn Khuất lão sư.]

Kỳ Mặc Vũ: [Năm mới vui vẻ. Mong chờ được gặp cô.]

Sau đó nàng lại tìm đến tên hai người bạn thân của mình, phát cho mỗi người một bao lì xì thay cho tấm lòng.

Nếu bây giờ ở Bắc Thành chắc chắn sẽ rất nhộn nhịp, Vĩnh Thành thì bình yên hơn nhiều. Đây là một thành phố vẫn giữ những văn hóa truyền thống cho nên thay vì ra ngoài, người ta lại thích quây quần bên gia đình nhiều hơn.

Kỳ Mặc Vũ ôm điện thoại đợi xem Khuất Tĩnh Văn có trả lời hay không, nhưng đợi mãi cũng không được, cuối cùng liền bị cơn buồn ngủ đánh bại mà thiếp đi.

Sáng hôm sau, Kỳ Mặc Vũ dậy sớm cùng ba mẹ đi chùa. Thật ra năm nào cũng như vậy nên Kỳ Mặc Vũ luôn ý thức phải dậy sớm vào sáng mùng 1.

Kỳ Mặc Túc phụ trách lái xe chở hai mẹ con cùng đến ngôi chùa trên núi. Đây là một nơi rất linh thiêng, người dân Vĩnh Thành truyền tai nhau rằng, bất kể có chuyện gì, chỉ cần đến đây thành tâm khấn nguyện là sẽ đạt như ý nguyện.

Sau khi dâng hương xong Kỳ Mặc Vũ liền biến mất. Đến khi quay lại Thái Vịnh Nghi và Kỳ Mặc Túc hỏi thì nàng chỉ nói thấy mấy chỗ đặc biệt đẹp nên muốn chụp vài tấm ảnh.

Kỳ Mặc Vũ đúng thật là có chụp, vả lại còn còn đem khoe với Khuất Tĩnh Văn. Thái Vịnh Nghi cùng Kỳ Mặc Túc cho rằng nàng ham vui nên không truy cứu.

Buổi chiều về đến nhà, Thái Vịnh Nghi và Kỳ Mặc Túc bắt đầu chuẩn bị quà cáp để chúc Tết họ hàng, Kỳ Mặc Vũ thì bị Hồ Nhã Hinh quấn lấy cùng nhau chơi game trên lầu.

"Cứu mình, cứu mình, sao cậu không cứu mình a."

Hồ Nhã Hinh hăng hái điều khiển Tel"Annas một đường phá trụ, cuối cùng bị Ngộ Không đội địch lao ra đánh một phát choáng váng. Cô liền bật tốc chạy, vừa chạy vừa luôn miệng kêu Kỳ Mặc Vũ đến cứu, cuối cùng vẫn là không kịp.

4

"Ai bảo cậu hăng quá làm gì, còn đi cao như vậy."

Trận này không có ai chọn trợ thủ, Tel"Annas không có ai bảo vệ lại cứ thích đi một mình, chết là đúng.

Sau khi được hồi sinh, Hồ Nhã Hinh lại nói với Kỳ Mặc Vũ: "Cậu sang bảo vệ mình đi, chúng ta xông thẳng vào nhà địch."

Kỳ Mặc Vũ bất đắc dĩ: "Cậu là xạ thủ, mình là pháp sư, toàn là máu giấy lại cứ thích đi riêng. Cậu muốn đóng góp mạng cho địch à?"

Hồ Nhã Hinh phản bội: "Dù sao cậu chơi pháp sư hay như vậy, bảo kê mình nhất định không sao."

Vì chiến thuật rách nát này của Hồ Nhã Hinh mà hai người bọn họ lại cống nạp thêm hai mạng cho đội địch. Cũng may là cuối trận vẫn giành chiến thắng, bằng không là đen cả năm.

"Tiếp một trận nào."

Đang đà chiến thắng, Hồ Nhã Hinh càng thêm hào hứng.

"Cậu đi mà chơi một mình, mình hoa cả mắt rồi."

Kỳ Mặc Vũ buông điện thoại nói.

Hồ Nhã Hinh nghe vậy liền bĩu môi: "Chơi một mình thì chơi một mình."

Sau đó, Hồ Nhã Hinh liền thua liên tiếp mấy trận. Cô lập tức bật chế độ chửi người.

"Tại sao có thể ngu như vậy chứ? Mặc Vũ, cậu không thương tiếc mình sao, mau vào gánh mình."

+

Kỳ Mặc Vũ đang chìm vào suy nghĩ thì bị Hồ Nhã Hinh làm ầm ĩ đành phải tiếp tục chơi thêm vài trận. Mãi cho đến khi hoàng hôn buông xuống bọn họ mới chịu nghỉ ngơi.

===

Tác giả có lời muốn nói:

Sau này nếu như bạn hữu nào đọc chương này vào đúng năm mới, đừng quên để lại cmt nha ~

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play