(44)
Chuyện gì đang diễn ra thế này ? Là hắn nhìn lầm rồi phải không ? Một tháng trước, mọi bằng chứng đã bị hắn tiêu hủy hết, thế thì làm sao có việc chúng lai xuất hiện ngay tại đây ?
Là ai? Là ai đã làm việc này? Chẳng lẽ lại là Tần Dụ giở trò?
Thuần Khanh hớt hãi móc điện thoại trong túi ra, một đường gọi cho Tiểu Tuân, nhưng đầu dây lại vang lên âm thanh cứng ngắc của nhân viên tổng đài.

Số máy của quý khách tạm thời không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau.

Một lần, hai lần, ba lần….

Tiểu Tuân cứ như thế không hề bắt máy của hắn!
“Chết tiệt!”
Hoắc Thuần Khanh mắng một tiếng, ngón tay siết lấy điện thoại đã trở nên trắng bệch, cắn răng nói.

“Tiểu Tuân, tốt nhất là cậu không phản bội tôi, nếu không, tôi dù có chết cũng phải kéo cậu theo!”
Hoắc Thuần Khanh còn chưa kịp rời đi, phía trước liền xuất hiện một hàng cảnh sát từ bên kia đường băng về phía hắn, Hoắc Thuần Khanh liền giật mình vội xoay người rời đi, phía sau liền bị túm tay, hai tiếng lạch cạch thanh thúy vang lên, tay Hoắc Thuần Khanh bị còng số 8 còng chặt lại, hắn còn chưa kịp hoàn hồn, một biên bản đã đưa đến trước mặt, giọng nói của viên cảnh sát đã lạnh lùng đến cực điểm.

“Anh Hoắc Thuần Khanh, chúng tôi thuộc lệnh điều tra số 5, nghi ngờ anh có dính líu đến vụ buôn lậu xuyên qua A quốc của Kim Bá Lưu, công ty Tinh Hải dưới quyền của anh có dấu hiệu rửa tiền phi pháp, và đặc biệt là làm giả giấy tờ, hiến tặng nội tạng dưới mục đích thương mại, mong anh cùng chúng tôi trở về sở cảnh sát để hợp tác điều tra.


Khuôn mặt Hoắc Thuần Khanh tối sầm, hắn ta nhìn còng tay lạnh thấu xương dán vào da thịt mình, cảm xúc dần ngưng trọng.

Không phải mọi chuyện đang tốt đẹp sao ? Không phải Kim Bá Lưu sắp lên chức rồi hay sao? Không phải con đường làm ăn của Tinh Hải càng ngày càng tốt hơn sao? Nhưng rốt cuộc là vì cái gì, chỉ còn một chút nữa thôi, mọi chuyện lại trở nên thảm hại như thế này!Hắn, rốt cuộc là sai ở đâu?
Hoắc Thuần Khanh trăm phòng ngàn phòng với đối thủ ngoài sáng của hắn, lại không ngờ trong bóng đêm âm u, đôi mắt của một con đại bàng kia đã chực chờ hắn quá lâu, chỉ cần sơ sẩy một chút hắn cứ như thế liền rơi vào kế hoạch hoàn hảo của Tần Dụ, và việc có thể làm, chỉ là nằm chờ chết.

[……………….

]
Ngoại ô phía đông thành phố Z.

“Không nhận điện thoại, là không dám, hay là không còn mặt mũi để nhận hử?”
Tần dụ ngồi trên xe lăn, hắn nhìn Tiểu Tuân đang bị trói ngô lại ở góc tường, còn Thẩm Dạ đang co rúm người sợ hãi,  ánh mắt y liền thoáng qua tia trào phúng.

“Các người sợ tôi sao? Đến việc giết người mà hai người còn dám làm, thì huống hồ chi là một thằng què như tôi, thế thì có gì đáng lo, phải không?”
Tiểu Tuân nhớ đến những chứng cứ Thẩm Dạ mua chuộc mình vừa được Tần Dụ đưa xem, mồ hôi trên trán tuôn như suối, anh ta chật vật bò về phía Tần Dụ, giữa đường lại bị người khác xô ngã, nhếch nhác ôm lấy chân của Tần Dụ, cầu xin y.

“Tần Dụ, tôi xin anh, tôi biết lỗi sai của mình rồi, tôi sẽ đi tự thú tất cả, tôi nhất định sẽ đi tự thú, chỉ cầu anh, tha cho tôi một mạng, van cầu anh.


Vừa nãy, khi Tiểu Tuân còn đang mê man, đầu tóc của anh liền có người nào đó nắm giật lên, dù anh ta đã cố gắng mở mắt để nhìn, nhưng vành mắt  vẫn nặng trịch, ngoài âm thanh vang ầm ầm bên tai, Tiểu Tuân không còn sức để động đậy tay lấy một cái.

“Tần thiếu, người này nên giữ lại hay khử luôn.


“Tôi sẽ không giữ những kẻ vô dụng, càng không muốn giữ những người mang ý đồ bất chính với Ái Nhĩ.


Tiểu Tuân vừa nghe được câu nói lãnh đạm kia, trong lòng rơi lộp bộp hai cái, tim suýt nữa sợ đến mức nhảy ra ngoài.

Tần Dụ, Tần Dụ y muốn trừ khử anh để diệt trừ hậu hoạn!
Tiểu Tuân lập bập vài tiếng, chỉ mong Tần Dụ tha thứ cho mình, nhưng đáp lại chính là việc Tần Dụ lùi xe lăn, y móc từ trong túi áo ra một chiếc khăn trắng, lau những vết bẩn trên ống quần, cảm thán một câu.

“Những thứ bẩn thỉu như thế thật không nên giữ lại!”

Tiểu Tuân nằm dài xuống nền đất dơ bẩn, cả cơ thể không tự chủ mà phát run, câu cầu xin thứ hai còn chưa kịp nói, anh liền thấy Tần Dụ cười nhạt một tiếng.

“Đất nước này có pháp trị cơ mà, anh tưởng những lời tôi nói lúc nãy là sự thật sao? Tôi, cũng không có nhàm chán đến độ muốn ngồi tù như anh!”
Tiểu Tuân nghe được lời nói kia, chỉ cảm thấy cơ thể nặng trịch thoáng nhẹ bẫng, giống như được giải thoát, anh quay đầu nói hai tiếng cảm ơn với Tần Dụ, còn cam đoan với y là sau khi ra khỏi đây sẽ tự thú tất cả, Tần Dụ nghe hết, môi hơi nhếch lên, y hơi quay đầu, hỏi Tiểu Tuân một câu.

“Anh có biết là một bác sĩ khoa ngoại, thì bộ phận nào trên cơ thể quan trọng nhất không?”
Tiểu Tuân ngơ ngác một lúc, còn chưa kịp tiêu hóa câu nói đầy ẩn ý kia của Tần Dụ, y liền chậc một tiếng, nói tiếp.

“Sao anh lại ngu ngốc như vậy? Câu hỏi dễ đến thế cơ mà, là tay, là tay quan trọng nhất đấy, có hiểu không?”
___
Ụa, Tần đại ca hỏi dị chi á :v
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play