(43)
“Cái quái quỷ gì đang xảy ra đây? Tại sao Hoa Thần lại có thể quay sang đâm chúng ta nột nhát đau như vậy?”
Tần Dụ hôm qua đã hứa giúp đỡ cho hắn rồi cơ mà! Sao y lại có thể nuốt lời, sao y lại đăng bài gây bất lợi cho Tinh Hải, sao lại có loại người trơ tráo đến như vậy!
“Chủ tịch, xin anh bình tĩnh.”
“Bình tĩnh bình tĩnh cái gì? Giờ khắc này anh còn có thể kêu tôi bình tĩnh được hay sao?”
Hoắc Thuần Khanh quăng tập tài liệu xuống bàn, dây thần kinh trên thái dương giật giật liên hồi, hắn nhìn những dòng chữ viết về Tinh Hải cùng những bằng chứng mà Tần Dụ cho người tố cáo hắn, căm giận đến nghiến răng nghiến lợi.
“Tần Dụ, vì sao anh lại hại tôi, vì cái gì muốn đẩy tôi vào bước đường cùng.”
Hoắc Thuần Khanh quơ mạnh bình hoa trên bàn làm việc xuống, thanh âm âm trầm đến cực điểm.
“Cho người chuẩn bị xe, tôi muốn đến Hoa Thần.”
Hắn muốn đối mặt với Tần Dụ hỏi rõ vấn đề này, muốn chất vấn y vì sao lại nuốt lời.
Chẳng phải Tần Dụ đã hứa với hắn rồi sao, hơn nữa giữa hai người bọn họ lại không thù không oán, thế thì vì cái gì Tần Dụ lại muốn ép chết hắn? Muốn phá hủy hết tâm huyết mà hắn đã vất vả xây dựng.
Rốt cuộc là vì nguyên nhân gì? Hắn thật sự muốn biết,  vô cùng muốn rõ.
“Nhưng chủ tịch, hiện giờ phóng viên đang tập trung rất đông ở đại sảnh, chúng ta không thể nào mạo hiểm ra ngoài được."

Hoắc Thuần Khanh trừng mắt nhìn vị trợ lý kia, giận cá chém thớt mà quát lớn.
“Tôi mặc kệ, cho dù là vì lí do gì, các người cũng phải chuẩn bị cho tôi một chiếc xe cắt đuôi đám phóng viên kia, nếu còn làm không được nữa thì mau cút hết đi.”
Vị nhân viên nghe thế liền hốt hoảng, nhủ thầm hôm nay mình quá xui xẻo rồi, sau đó liền vội vàng vâng dạ, rồi mau chóng chuồn khỏi phòng làm việc.

Hoắc Thuần Khanh càng nhìn những thứ trước mắt kia, trong lòng càng căm giận Tần Dụ, hắn nắm lấy bìa tạp chí, điên tiết mà xé nát.
Mảnh vụn chằng chịt chữ rơi lả tả xuống sàn, chúng vẫn còn vương lại mùi mực mới…còn có cả mùi của sự độc ác, dơ bẩn đến cực điểm.
Không có quả báo đến muộn, chỉ có trái đắng đến lúc lúc.
Không sớm không trễ, một đòn chí mạng trả lại hết thảy nợ nần mà Hoắc Thuần Khanh đã vay.
Dù chỉ là một xu, cũng không thừa không thiếu.
Hơn mười phút sau, Hoắc Thuần Khanh đã ngồi lên một chiếc xe hơi, đi ngược từ phía sau bãi đỗ xe của công ty chạy vào đường cao tốc, không có phóng viên vây quanh, càng không bị theo dõi phía sau, chiếc xe dưới sự thúc giục của Hoắc Thuần Khanh liền lao nhanh về phía trước, một đường đi thẳng đến tập đoàn truyền thông nổi tiếng nhất thành phố Z- Hoa Thần.
Hơn nửa tiếng sau, Hoắc Thuần Khanh đã có mặt trước đại sảnh của Hoa Thần, y mim cười nhìn vị lễ tân phía đối diện, trong giọng nói vô cùng nhẹ nhàng, như thể hắn không hề mang theo chút lo lắng nào khi đến đây.
“Xin hỏi, Tần thiếu hiện tại có ở đây không? Tôi muốn gặp anh ấy có một chút việc cần bàn bạc.”
“Xin hỏi, anh có hẹn trước với tổng giám đốc của chúng tôi không ạ?”
Hoắc Thuần Khanh gượng cười, nhưng trong đáy mắt đã xẹt qua một tia âm trầm khó phát hiện.
“Tôi là Hoắc Thuần Khanh, chủ tịch của Tinh hải, hôm nay đến đây là muốn làm rõ hiểu lầm giữa Tinh Hải và Hoa Thần, phiền cô gọi cho Tần thiếu, việc này vô cùng quan trọng.”
“Tôi…để tôi gọi thử.”
Vị lễ tân chần chừ một lúc, lại nhìn thấy vẻ mặt chân thành của Hoắc Thuần Khanh, cuối cùng đành đồng ý giúp đỡ.

Nhưng vị nhân viên lễ tân vừa mới nhấc ống nghe, tay còn chưa bấm nút gọi, phía sau đã vang lên âm thanh ngăn lại.
“Không cần gọi, Tần Thiếu hiện giờ không có ở đây đâu, mời Hoắc Tổng về cho.”
Hoắc Thuần Khanh xoay người, nhìn vị nhân viên này liền cảm thấy có chút quen thuộc, vội hỏi.
“Anh là vị nhân viên lần trước tiếp đón tôi.”
Vị nhân viên kia mỉm cười, nhớ đến lụa chọn lần trước Tần thiếu  đã đưa ra cho mình, bây giờ y lại ra lệnh cho anh tiếp tục đối phó với Hoắc Thuần Khanh, trong lòng liền chắc chắn một điều la Tần thiếu cùng vị Hoắc tổng này đích thị là không đội trời chung với nhau rồi, đành miễn cưỡng nói.
“Tôi là người được lệnh ủy thác của tần thiếu, đến đây để gặp mặt anh.”
Hoắc Thuần Khanh hiểu được tầng ý nghĩa của câu nói kia, nhưng vẫn không nhịn được mà gặng hỏi lại.

“Tần Dụ đâu? Anh ta không có ở đây?”
“Đúng vậy, Tần thiếu có một số công việc quan trọng cần phải giải quyết, cho nên từ sớm anh ấy đã không có ở đây.”
Hoắc Thuần Khanh khẽ hừ một tiếng, nói.
“Việc quan trọng sao?”
Trong lúc này mà Tần Dụ còn có thứ quan trọng hơn để giải quyết sao? Y chính là muốn tránh mặt hắn, muốn triệt để chống đối lại với hắn, muốn ép hắn tới đường cùng mà!
“Hoắc tổng, chuyện của Tinh Hải chúng tôi không thể giúp gì được cho anh, tốt hơn là anh hãy tìm nơi khác nhờ giúp đỡ vẫn tốt hơn.”
Hoắc Thuần Khanh khinh bỉ trong lòng, ngoài Hoa Thần ra, đi hết cái thành phố Z này còn ai có thể giúp hắn được nữa!
“Tôi chỉ có thể nói với anh bao nhiêu đó thôi, bây giờ tôi cũng có việc, nếu Hoắc Tổng vẫn muốn đợi Tần thiếu như lần trước, thì anh cứ ngồi đây đợi, tôi đi trước.”
“Anh….”
Vị nhân viên gật đầu chào Hoắc Thuần Khanh một cách hời hợt, bên khóe môi còn mang theo nụ cười châm biến, như thể đang xem Hoắc Thuần Khanh là người không biết tự lượng sức mình, còn dám  đem mặt dày đến mà xin trợ giúp.
Hoắc Thuần Khanh nổi giận đùng đùng, như đến cuối vẫn không làm gì được, hắn đành phải mang theo một bụng ấm ức rời khỏi Hoa Thần.

Khi Hoắc Thuần Khanh vừa ra khỏi cổng lớn, màn hình led đối diện tầm mắt hắn xuất hiện một đoạn clip ngắn, theo sau đó là một ảnh chụp, Hoắc Thuần Khanh vừa nhìn thấy hai thứ này, cả người gần như chết sững.
Hắn lảo đảo như muốn ngã, hai tay bám vịn thanh chắn ven đường mới đứng vững được, tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, làm hắn kinh hãi một trận.
“Sao, sao có thể như thế được!”
Trước màn hình là cuộc hội thoại ngắn của Hoắc Thuần Khanh cùng Tiểu Tuân trong phòng bệnh, kế bên là Ái Nhĩ đang nằm thoi thóp.

Thời gian chính là hơn hai tháng trước.
“Đây là cơ hội tốt để cứu sống Thẩm Dạ, nếu anh còn chần chừ nữa thì cả hai người họ đều phải chết đấy !”
“Nhưng… ”
“Thuần Khanh, để cứu lấy Thẩm Dạ, chúng ta không còn con đường nào khác, nhất định Ái Nhĩ phải hy sinh.

Đừng ngập ngừng nữa, anh mau kí tên vào giấy xác nhận đi.”
“Việc này, anh phải giấu giúp tôi, dù sao tôi cũng không phải là người thân của Ái Nhĩ, nếu mà bị đào lên, mọi chuyện sẽ phiền phức.”
“Được rồi được rồi, cứ để tôi.”
Đoạn clip kia vừa hết, màn hình lại chuyển đến ảnh chụp một lá đơn ký nhận hiến tặng, trên đó ghi rõ người hiến tặng là Triệu Ái Nhĩ, người nhận là Thẩm Dạ, điều quan trọng người xác nhận lại là Hoắc Thuần Khanh.
Theo luật pháp nước Z, nếu người xác nhận không phải là người thân của bên hiến tặng, và hiến tặng với mục đích thương mại, thì đó chính là hành vi phạm pháp, sẽ bị truy tố trách nhiệm hình sự!
 
 
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play