Hoài An mang theo phiền não bước vào phòng mẹ mình và kéo ghế ngồi xuống!
"Mẹ..."
Con trai à! Ngày mai là ngày đón dâu, sao con không ngủ sớm để cho tinh thần thoải mái mà làm chú rể chứ.
"Mẹ, con có một thỉnh cầu, hy vọng mẹ sẽ đồng ý!"
Con cứ nói, nếu thấy hợp lý thì mẹ sẽ chấp thuận.
"Mẹ, con muốn cưới Nhã Thi làm vợ lẽ"
Không được!
"Tại sao vậy mẹ?"
Con không được làm cho Thùy Dung buồn, con bé là người con gái yếu đuối mỏng manh...sẽ không chịu nổi cú sốc này đâu!
"Mẹ không đồng ý thì con sẽ hủy bỏ lễ cưới này!"
Đủ rồi Hoài An! Con dám vì một ả đàn bà hư hỏng mà phụ rẫy người vợ sắp cưới của mình sao?
"Mẹ!"
Ra ngoài!
Biết mẹ mình tức giận, Hoài An không muốn làm bà giận thêm, anh đứng lên rời đi...trước giờ mẹ anh chưa bao giờ nóng giận đến như vậy.
Đêm nay anh bị canh gác chặt chẽ nên không thể đến gặp Nhã Thi, lòng anh lo lắng không yên.
...----------------...
Trong đêm!
Mẹ Hoài An dẫn theo đám gia đinh tìm đến nhà Nhã Thi.
Người đâu thiêu rụi hoàn toàn nơi này cho ta.
'Dạ, thưa bà!'
Trong đêm tối âm u, một ánh sao trên trời cũng không có, khiến cho cảnh vật đêm nay vô cùng âm u và lạnh lẽo, ánh sáng của đám cháy hoà cùng những tiếng nổ lách tách phát ra từ đám cháy, khiến cho bầu không khí càng thêm quỷ dị!
Nhã Thi siết chặt hai tay, những đầu móng tay cắm vào lòng bàn tay, cô nhìn chằm chằm về phía mẹ Hoài An "bà ta là người đàn bà độc ác, dám cho người phóng hoả đốt nhà cô".
Rất nhanh sau đó...
Nhã Thi kéo mẹ Hoài An vào giữa đám cháy!
Cứu...cứu, cứu ta với! Người đâu cứu...
Cô...cô đã giở trò...
Nhã Thi không muốn đôi co với bà, rất nhanh cô đã hút cạn linh hồn của bà.
Đám gia đinh lo lắng, lớn tiếng hỏi "Bà chủ...bà thế nào rồi?"
Cứu...cứu tôi...
Giọng mẹ Hoài An chỉ còn thốt lên lần cuối với vài từ yếu ớt rồi biến mất.
Bọn gia đinh không còn nhìn thấy bóng dáng của bà đâu nữa, chỉ thấy lửa đỏ...ngọn lửa này vô cùng hung tợn, nó như lửa địa ngục!
Cả nhóm gia đinh đang cuống cuồng tìm cách cứu mẹ Hoài An ra khỏi đám cháy nhưng mãi vẫn không được, đám cháy này cũng quá kỳ lạ...dập mãi vẫn không tắt, càng cố gắng dập tắt thì nó càng cháy to, sáng lấp lánh cả một vùng trời, ngọn lửa cao như sắp đội trời.
Cuối cùng thì căn nhà bị thiêu rụi hoàn toàn và cả thi thể của mẹ Hoài An.
Nhã Thi cười lạnh rồi quay lưng rời đi! Cô quyết định sẽ rời xa vùng đất này, đến nơi khác ẩn náu. Hôm nay cô một lần nữa lại hút cạn linh hồn của con người nên dương khí của cô càng mạnh hơn, tạm thời thì cô có thể hiện thân vào ban ngày.
...----------------...
Tại nhà điền chủ!
Hoài An tức giận hỏi bọn gia đinh "các người nói xem, đã xảy ra chuyện gì?"
'Thưa cậu ba, bà chủ đã ra lệnh cho chúng tôi phóng hoả đốt nhà cô Nhã Thi, sau đó...sau đó...
"Sau đó thì thế nào?"
'Dạ...bản thân bà bị ngã vào đám cháy, vì đám cháy càng lúc càng bùng lớn nên chúng tôi không thể xông vào cứu bà chủ được.
Hoài An bàng hoàng, anh không ngờ mẹ anh như vậy mà lại dám ra tay phóng hoả giết người, đó là tội ác đứng đầu trong các tội ác. Không ngờ rằng lại là gậy ông đập lưng ông!
Hoài An đau lòng đến tột độ, vì mẹ của anh và người con gái anh yêu cùng chết trong đám cháy!
"Vậy còn một cái xác nữa đâu?"
'Dạ thưa cậu, có lẽ đã cháy thành tro bụi, vì đám cháy quá lớn và kéo dài khá lâu!'
Hoài An nghĩ đến thi thể của mẹ mình bị cháy không còn gì, lúc tàn đám cháy thì mẹ anh cũng đã hoá thành tro bụi, có lẽ Nhã Thi đã thành tro bụi như lời gia đinh vừa nói.
……………
Từ ngày chôn cất mẹ mình xong, Hoài An luôn rút mình trong phòng, anh không muốn gặp bất kỳ một ai và cũng không muốn bị ai làm phiền đến anh.
'Anh Hoài An'
Hoài An lạnh lùng nhìn Thùy Dung "chuyện gì?"
'Em...'
Thùy Dung uất ức, sắp khóc nấc lên "sao anh lại hung dữ với em như vậy?"
Hoài An trước giờ không ưa thích Thùy Dung lắm, cộng thêm lần này...anh nghĩ là tại cô mà mẹ anh mới đi phóng hoả đốt nhà Nhã Thi, kết quả là cả mẹ anh lẫn Nhã Thi của anh đều bị chết cháy.
Giờ nhìn thấy Thùy Dung, nỗi căm phẫn trong lòng anh dâng cao lên đến đỉnh đầu.
'Anh Hoài An, lễ cưới của chúng ta...'
"Cút...sau này, tôi cấm cô nhắc đến chuyện cưới hỏi! Giữa tôi và cô mãi mãi không bao giờ có chuyện cưới hỏi xảy ra!"
Thùy Dung ngã phịch xuống đất "anh Hoài An, em đã làm gì sai mà khiến anh phải ghét bỏ em đến như vậy chứ?"
"Tôi bảo cô cút ra ngoài, sau này đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi!"
'Anh Hoài An, đừng đối xử với em như vậy mà!'
"Có cần tôi phải lặp lại lần nữa không?"
Thùy Dung chạy vội ra khỏi phòng Hoài An.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT