Cao Yến đưa tay thẳng về phía Diệp Thi Thi và thực hiện một động tác chắp tay bái phục kiểu giang hồ.“Không ngờ nha, Thi Thi, cậu cũng biết cách dạy chồng.
Tớ phải nể phục cậu đó!”“Tớ á! Làm sao dám bắt anh ấy quỳ gối lên vỏ sầu riêng chứ…” Đó là chủ nợ của cô mà.
Diệp Thi Thi tròn xoe mắt nhìn về phía Tô Tử Hà.Dù cho cô 300 cái lá gan cô cũng không dám.Thi Thi tủi thân, đau khổ không thể tả.
Một anh chàng trai đẹp như thế này không phải là của cô, nhưng ngoài mặt lại phải nhận là của cô.Thật là khó chịu.Đã không được ăn, còn phải cõng nồi, chẳng hiểu nổi.Thiệt thòi biết bao…Ngay cả quần đùi màu gì cô còn không biết, thì quỳ sầu riêng cái gì.Nếu thật sự là chồng cô, sao lại nỡ cho anh quỳ sầu riêng chứ, nếu là quỳ… Thì quỳ trên giường…“E hèm…”Tô Tử Hà nghe được tiếng lòng của bé con, nghe xong thì sặc nước, vội vàng quay đầu sang, má anh cũng ửng hồng: “Đừng nghĩ nhiều nữa, ăn gì?”“À? Ồ...”Tô Tử Hà nhìn Diệp Thi Thi đang yên lặng nhìn vào thực đơn, anh thở phào nhẹ nhõm.
Anh không thể để cô ấy tự chọn món, đồ ăn cô ấy chọn quá cay.Haiz, cuối cùng cô ấy cũng ngừng lại…Diệp Thi Thi nhìn vào thực đơn.
Món đầu tiên: Ốc sên nướng.“Ốc sên...”Diệp Thi Thi chớp chớp mắt: “Ốc...!sên...”Anh Tô đẹp như thế, không biết bụng có múi không nhỉ… Cô muốn nhìn thử, ôi chuyện này.Món thứ hai: Ức vịt áp chảo.“Ức vịt...”Khi ánh mắt to tròn của Diệp Thi Thi quét qua, Tô Tử Hà ngay lập tức đặt tay lên tim: “Khụ...!để tôi xem.”Tô Tử Hà hắng giọng, sau đó chỉ tay vào thực đơn.“Ồ...!Tử Hà, anh khát à? Sao cứ uống nước hoài vậy?”.
Diệp Thi Thi nói.“Có khát một chút, tôi thấy trong người hơi nóng.”Diệp Thi Thi gật đầu, sau đó đưa thực đơn cho Tô Tử Hà.“Các cô đã chọn món chưa?”Hà Sản Sản chỉ vào danh sách trên bàn: “Chúng tôi đã đặt món rồi.
Hai người xem cần thêm món gì không? Sau đó gọi thêm là được.”Tô Tử Hà gật đầu, nhìn qua thực đơn, thêm vài món từ cá, tất cả đều là các món nổi tiếng của quán.Bé con không có cá để ăn thì không ổn đâu.“Chắc anh Tô biết người đàn ông lúc nãy là bạn trai cũ của Thi Thi?” Cao Yến nhìn Tô Tử Hà và nói.“Ừ.”“Hèn gì, khi nãy anh làm anh ta mất hết mặt mũi.”“Ừ.”Hà San San nói tiếp: “Hai người quen nhau khi nào vậy? Thi Thi và Lưu Minh mới chia tay mà?”“Thì ngày cô ấy chia tay đó, tôi còn giúp một ít.
Tính ra, hiện tại tôi vẫn đang theo đuổi cô ấy”.
Tô Tử Hà nói.Còn đang theo đuổi...Khi nào, ở đâu, cách theo đuổi như thế nào, sao cô không biết vậy?Ánh mắt đầy nghi ngờ của Diệp Thi Thi nhìn Tô Tử Hà.Tô Tử Hà nghẹn lời, bé con, sao trí nhớ của em chẳng tốt gì cả, xem ra phải mua hạt óc chó bổ não rồi.Tô Tử Hà thong dong nhìn hai người Hà San San và Cao Yến: “Xin ủng hộ tôi, nói giúp tôi đôi chút, có chuyện gì cần giúp đỡ thì cứ tìm tôi.”Nghe xong, Diệp Thi Thi chớp mắt: Lôi kéo quan hệ, không phải chuyện này nên lén lút à? Sao lại nói ngay trước mặt cô, chắc chỉ giả vờ mà thôi.“Muốn chúng tôi nói tốt cho anh à, thì bữa cơm hôm nay anh phải mời rồi”.“Mấy cô muốn ăn gì cứ thoải mái chọn.”“Đã đến đông đủ, khui rượu đi, đầu tiên chúc mừng hai người, thứ hai thỏa mãn kẻ nát rượu đã chờ nửa ngày rồi.”“Không vấn đề.”Tô Tử Hà đồng ý và quay đầu gọi phục vụ, đúng lúc thấy một hình bóng quen thuộc đang uyển chuyển đi vào..