Bách hóa Nạp Hân.Diệp Thi Thi tới hơi sớm, cô đứng ngoài cửa đợi bạn cùng phòng.Người qua đường lén nhìn cô mấy lần, Diệp Thi Thi thấy mất tự nhiên, quay người, vừa hay thấy bạn cùng phòng ở cách đó không xa.Hà San San xách một chiếc túi nhỏ đi về phía cửa cùng Cao Yến, hai người liếc mắt nhìn cô.
Diệp Thi Thi nở nụ cười, đang định chào hỏi thì hai cô gái lại đi ngang qua cô, tiến thẳng vào bên trong.Diệp Thi Thi sửng sốt vội đuổi theo: “San San! Yến Yến! Sao hai cậu không để ý đến tớ?”Hai cô gái bị gọi thì dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Diệp Thi Thi, Cao Yến ngạc nhiên há hốc miệng: “Thi Thi?”“Đúng vậy.”Hà San San tiến lên một bước, giơ tay sờ mặt Diệp Thi Thi, hai mắt trừng lớn sát lại gần cô: “Cậu đi phẫu thuật thẩm mỹ à?”Lúc này Diệp Thi Thi mới nhận ra phản ứng của bạn cùng phòng là do trên mặt cô không còn có vết bớt, cô vội vàng giải thích: “Vết bớt trên mặt… À, do tớ tìm được một loại thuốc xóa vết bớt ở quê, uống cả kỳ nghỉ hè nên bây giờ gần như không nhìn thấy… Nữa…”Diệp Thi Thi thấy chột dạ, mặc dù lý do này hơi thiếu thuyết phục nhưng nói rằng được thần linh giúp đỡ còn khó tin hơn.Hai người sáp lại gần cô, cùng nhau sờ, nghiên cứu với vẻ không thể tin nổi.
Cao Yến hoảng sợ nói: “Cái gì mà gần như không thấy, cái này phải là không còn một chút gì cả! Quá trâu bò, loại thuốc thần kỳ thế này mà cậu cũng tìm được!”“Cũng chỉ là chữa ngựa chết thành ngựa sống* thôi.
Không ngờ uống vào lại thật sự có hiệu quả”*Chữa ngựa chết thành ngựa sống (死马当活马医): thành ngữ Trung Quốc, là cách nói ẩn dụ của việc biết rằng mọi thứ là vô vọng, nhưng vẫn giữ một tia hy vọng và tích cực cứu chúng, nó cũng thường ám chỉ nỗ lực cuối cùng.Hà San San lắc đầu tỏ vẻ không tin, cô ấy híp mắt tiến lại gần, chất vấn: “Cậu mau nói đi, có phải cậu lén đi phẫu thuật thẩm mỹ không? Hơn nữa lại làm đẹp như vậy, không thấy chút gì cả, mau giới thiệu cho tớ, tớ muốn tới đó dưỡng da.”“Oan quá.
Thưa nương nương, tớ thật sự không đi phẫu thuật, tớ làm gì có tiền…”Hà San San nghe xong thấy cũng đúng, gật đầu: “Được rồi, tạm thời tin cậu.
Nhưng nếu có tiệm làm đẹp thì nhớ không được giấu diếm, cậu phải nói cho tớ biết đấy.”“Yên tâm, chắc chắn sẽ nói cho cậu biết.”“Chậc chậc, trông cậu thật xinh đẹp, tớ cũng phải ghen tị với cậu đó.
Tóm lại, đây là một chuyện tốt! Lát nữa phải khui một chai rượu chúc mừng mới được, tớ trả tiền!”Hà San San vỗ túi xách, cười hì hì nói.“Đúng đúng! Tiểu Thổ Hào Tương Lai của chúng ta xinh đẹp như vậy, nhất định phải chúc mừng.”Cao Yến cũng phụ họa: “Nương nương, mở champagne không? Tớ chưa từng uống champagne đâu.”“Không cần đâu, quá tốn kém.”Hà San San khoan thai nhìn Cao Yến, tặc lưỡi: “Thi Thi đừng từ chối, nhìn Cao Yến này, cậu ấy đã chuẩn bị cọ rượu xong xuôi rồi.”Cao Yến cũng sáp lại gần Diệp Thi Thi, nói: “Uống đi mà, đi mà, nương nương cũng muốn uống đó.”Hà San San nghe vậy mỉm cười, chìa tay ra: “Uống chút đi.
Đi thôi, đúng lúc ở tầng một có cái túi tớ chọn mấy ngày trước, đi lấy cùng tớ nào.”Diệp Thi Thi gật đầu đồng ý, đang muốn khoác tay hai cô ấy vào trong thì Cao Yến nhanh mắt thấy được chiếc nhẫn kim cương trên tay Diệp Thi Thi, vội kéo tay cô lại: “Ôi chao! Tiểu Thổ Hào Tương Lai, cậu trở thành đại gia thật à? Cái nhẫn kim cương này chói sắp mù mắt tớ rồi!”Lúc Diệp Thu Thi ra ngoài đã nghĩ tới việc tìm mảnh vải nào đó bọc lại, nhưng viên kim cương này quá lớn, nếu bọc vào lại thì chẳng khác nào giấu đầu lòi đuôi.“Đại gia gì, còn xa lắm, cái này là đồ giả thôi.”“Giả á?”Cao Yến lay lay tay Diệp Thi Thi: “Nhưng cái này thật sự rất sáng, chẳng lẽ là Lưu Minh mua cho cậu?”Cao Yến vừa nói vừa kéo tay Diệp Thi Thi tới trước mặt Hà San San: “Chắc cậu nhìn ra được cái này, là thật đúng không?”Hà San San chỉ cần liếc mắt là có thể chắc chắn viên kim cương màu hồng này là thật, không thể nghi ngờ.
Nhưng thấy dáng vẻ không chịu thừa nhận của Diệp Thi Thi, Hà San San lại gần, nhíu mày nói: “Cái này… Chẳng lẽ cậu âm thầm kết hôn với ông chủ lớn kia hả?”.