Người đàn ông mặc váy hồng, khuôn mặt đánh phấn trắng bệch đứng chắp tay sau lưng bên cửa sổ phòng riêng trong quán trà Phù Sinh."Tôi phải ra ngoài một thời gian."Tô Tử Hà và Lục Phong Thanh chia nhau ngồi trên đệm kê cạnh bàn trà, đợi Mai đại nhân nói tiếp.Mai đại nhân trăng thanh gió mát(*), rất ít khi biểu lộ cảm xúc.
Chỉ có lúc muốn ra ngoài hàng năm này, vẻ buồn bã im lìm mới luôn treo trên mặt ông ấy.Tô Tử Hà ngẩng đầu nhìn Mai đại nhân, cung kính hỏi: "Mai đại nhân, ngài lại muốn đến Địa Phủ à?"Mai đại nhân nhìn dòng sông ngoài cửa sổ, gật nhẹ đầu: "Ừ."Tô Tử Hà chỉ biết Mai đại nhân, cấp trên của mình, năm nào cũng đến Địa Phủ ở một thời gian.
Có khi rất lâu, có khi còn lâu hơn rất lâu.Mai đại nhân quay người lại, ngồi đối diện với họ.
Ông ấy nói với giọng nghiêm cẩn, cũng đầy uy nghiêm: "Gần đây có nhiều nguyện vọng không?""Không nhiều lắm." Tô Tử Hà cung kính đáp.Anh dừng một lát, tiếp tục nói: "Toàn là những nguyện vọng hão huyền, chỉ muốn thu lợi mà không muốn trả giá tương đương."Mai đại nhân có vẻ không hề bất ngờ với câu trả lời này, gật nhẹ đầu: "Hừ, con người mà, toàn là lòng tham có thừa.
Người tham lam thì không cần để tâm.""Vâng, tôi đã biết."Mai đại nhân nhìn Lục Phong Thanh đang ngồi một bên: "Còn cậu thì sao? Đã kiểm tra, đối chiếu những nguyện vọng mà cậu ấy chấp thuận chưa? Có vấn đề gì không?"Lục Phong Thanh nhìn Mai đại nhân, quy củ đáp: "Không có thưa Mai đại nhân.""Được, tôi luôn thấy rất yên tâm khi giao việc cho hai ngươi.
Trong thời gian ta đi vắng, các ngươi cứ làm việc như thường, đừng gây rắc rối gì.""Vâng."Hai người cùng gật đầu, không thấy hòa thuận cũng chẳng thấy thân thiết gì.Mai đại nhân dường như đang nhìn chén trà trước mặt mình, đã ngẩn người.Ông ấy như không còn nghe họ nói, chỉ lẩm bẩm một mình: "Một chén trà nóng..."Lục Phong Thanh nhìn chén trà trong tay Mai đại nhân: "Mai đại nhân, trà đã nguội rồi ạ? Để tôi rót cho ngài chút trà nóng nhé?"Mai đại nhân xua tay, như có điều suy nghĩ, nói: "Trà đã nguội từ lâu, lâu lắm rồi.
Có thêm nữa cũng không nóng lên nổi, không cần rót."Tô Tử Hà nhẹ nhàng ấn bàn tay đang cầm ấm trà của Lục Phong Thanh xuống."Không có việc gì nữa, các người về đi."Ngàn năm qua, Mai đại nhân dù không quá niềm nở nhưng cũng chưa từng khắt khe với họ lần nào.
Chỉ có chuyện ước nguyện là cực kỳ nghiêm khắc, luôn để ý xem các nguyện vọng có bình đẳng hay không.Trong ký ức của Lục Phong Thanh, lúc anh ấy vẫn chưa nhớ bất cứ thứ gì, người đầu tiên anh ấy nhìn thấy là Mai đại nhân.
Cũng chính Mai đại nhân là người thu nhận và giúp đỡ anh ấy."Vâng."Cả hai người đứng dậy, khom người chào Mai đại nhân rồi rời đi.Lục Phong Thanh đi ra ngoài trước.
Lúc Tô Tử Hà đang đóng cửa, Mai đại nhân đã nhìn anh: "Tử Hà, cậu phải nhớ kỹ, chỉ những người sẵn sàng chấp nhận trao đổi bình đẳng mới được phép đạt được nguyện vọng.
Nếu không, hậu quả… Cậu cũng biết.""Vâng thưa Mai đại nhân.
Ngài yên tâm, Tử Hà nhớ kỹ.""Đi đi."Tô Tử Hà đóng cửa lại.Trong hành lang, Lục Phong Thanh vẫn đang đứng đợi phía trước.
Anh ấy quay đầu nhìn anh, cũng không nói gì.Nhưng qua ánh mắt đó, Tô Tử Hà vẫn hiểu.
Lúc nãy Lục Phong Thanh không nói chuyện anh thực hiện ước nguyện của bé con vì anh ấy vẫn đang sống trong nhà anh.
Nhưng Tô Tử Hà biết Lục Phong Thanh sẽ không mãi mãi giữ im lặng, anh ấy chỉ đang đợi anh tự giải quyết chuyện này.Hai người đứng bên bờ sông."Cậu hoàn toàn có đủ thời gian để giải quyết chuyện này.
Cậu không thật sự muốn gánh chịu hậu quả mà Mai đại nhân nói đâu nhỉ? Đó chỉ là một cái xác bên ngoài thôi mà, có đáng không?"Lục Phong Thanh không đợi Tô Tử Hà trả lời, quay người đi, vừa đi vừa lẩm bẩm: “Mì ăn liền ngon thế mà cậu cũng không có.
Có cần keo kiệt như vậy không, bây giờ người trẻ tuổi rất thích ăn đấy.”“Đừng lải nhải nữa.
Cậu cứ lải nhải từ hôm qua đến giờ.
Phiền chết được, có mì gói là được chứ gì?”Tô Tử Hà ngoáy lỗ tai, lấy điện thoại ra gửi tin nhắn: [Cô tỉnh chưa?](*) Trăng Thanh gió mát: ẩn dụ cho việc không kết bạn tùy tiện, cũng là ẩn dụ cho vẻ nhàn nhã..