Lục Phong Thanh cảm thấy Diệp Thi Thi trông hơi quen, quả nhiên sau khi anh ấy lướt nhìn qua một lượt thì thấy trên cổ tay của cô có một cái ấn ký.

“Là cô ấy, cô gái này chính là…”Lục Phong Thanh nhận ra rồi, cô gái này chính là người khiến cho Tô Tử Hà tình nguyện phá vỡ quy tắc.

Bởi vì trên cơ thể của người được Tô Tử Hà thực thi nguyện vọng sẽ để lại ấn ký thần lực của anh, người bình thường không thể thấy được nhưng Lục Phong Thanh thì có thể.

Lục Phong Thanh và Tô Tử Hà đều làm việc dưới trướng của Mai đại nhân.

Tô Tử Hà là người thực thi nguyện vọng cho người khác.

Để duy trì tính công bằng, Lục Phong Thanh sẽ giám sát quá trình thực thi nguyện vọng có công bằng hay không.

Lục Phong Thanh luôn luôn khắt khe đến mức lúc nào Tô Tử Hà cũng cảm thấy mình sắp trọc đầu tới nơi.

Dù có như thế thì cả hai cũng từng là đồng nghiệp tốt của nhau.

Tô Tử Hà lập tức bịt miệng của Lục Phong Thanh lại.

Hai người đồng thời nhìn nhau, bắt đầu giao lưu bằng tiếng lòng một cách ăn ý: Phải giao cô gái này cho Mai đại nhân.

Lục Phong Thanh nói xong thì hơi híp mắt lại, nhìn Diệp Thi Thi với dáng vẻ kiêu căng như thể đang giám sát cô: Tôi phải dẫn cô gái này đến gặp Mai đại nhân, anh cũng biết mà, trong mắt Mai đại nhân, nếu quá trình thực thi nguyện vọng không công bằng thì chỉ có hai con đường, hoặc là nguyện vọng của cô ấy bị thu hồi, hoặc là anh…Cậu dám đụng tới cô ấy thử xem!Sao tôi lại không dám chứ?Tô Tử Hà nhìn chằm chằm vào Lục Phong Thanh, pháp lực càn quét tán loạn ở sau lưng: Nếu cậu dám thì tôi sẽ để người nào đó ước thêm mấy nguyện vọng nữa.

Lục Phong Thanh nghe vậy thì hơi thay đổi sắc mặt, dáng vẻ kiêu căng vừa rồi đã giảm bớt phân nửa, nhất là khi Tô Tử Hà nhấn mạnh ba chữ “người nào đó”.

Liễu…Đừng có nói cái tên đó ra!Lục Phong Thanh vừa nghe tên của người này đã cảm thấy đau đầu vô cùng nên đành phải nói: Tạm thời ngừng chiến đi!Tô Tử Hà nghe thế thì vừa lòng tránh sang một bên, quay lại nhìn về phía Diệp Thi Thi.

Lúc này vẻ mặt của Diệp Thi Thi có hơi cứng đờ… Cô đang nhìn thấy Lục Phong Thanh.

Đúng là gương mặt này rồi, đây chẳng phải là vị nam thần đã chuyển đến trường của cô nhưng mới xuất hiện được một lần đã nghỉ học luôn đó sao?Cho dù chỉ tới trường học một lần nhưng anh ấy đã làm cho những chủ đề nên được bàn tán và không nên được bàn tán tràn lan khắp trường.

“Anh là… Lục Phong Thanh?”“Đúng vậy, sao cô biết tôi?”Tô Từ Hà và Lục Phong Thanh vừa nghe thì đều nhìn chằm chằm cô với vẻ kinh ngạc: “Sao cô lại biết cái tên này?”“Gì mà cái tên này? Người ta có họ có tên.

”Lục Phong Thanh bật lại Tô Tử Hà một cách bất mãn.

Nhân viên phục vụ nghe vậy thì lập tức nhận ra trường hợp khó tin này, vội vàng đẩy Diệp Thi Thi vào: “Thì ra đều là người quen với nhau, thế thì tốt quá, ba người đúng là có duyên, vậy cả ba cùng ăn với nhau cho vui, anh đẹp trai, có thể cho cô ấy ngồi xuống ghép bàn với được không?”Lục Phong Thanh thấy nhân viên phục vụ tha thiết đề nghị thì gật đầu: Đây chính là bà chủ Tiểu Lam, cá của quán cô ấy ăn rất ngon nên nhất định không thể chọc tới cô ấy, lỡ mà cô ấy cố tình bưng một con cá nhỏ cho mình thì bản thân thiệt thòi rồi.

Lục Phong Thanh vô thức sờ túi quần dẹp lép của mình.

“Được thôi.

”Lúc này, Tô Tử Hà đứng dậy kéo ghế cho Diệp Thi Thi rồi đưa tay ra hiệu cho cô vào ngồi.

Mặc dù Diệp Thi Thi không thích cách đối xử này nhưng nếu cô cứ đứng như vậy thì trông rất nổi bật giữa đám đông trong quán, thế nên cô nhanh chóng đi qua, ngồi xuống với vẻ mặt ỉu xìu rồi lập tức đáp: “Tôi với đàn anh học cùng trường.

”Tiểu Lam vui vẻ nói chen vào: “Mọi người gọi gì?”Tô Tử Hà quay đầu nhìn Diệp Thi Thi, dịu dàng nói: “Việc này để lát nữa rồi nói, chúng ta xem muốn ăn món gì trước được chứ?”Tô Tử Hà đưa thực đơn để trên bàn qua.

“Hay là anh Tô chọn đi, tôi không biết món nào ngon hết.

”Tô Tử Hà vừa định lên tiếng thì Tiểu Lam đã cúi đầu nhìn Diệp Thi Thi cười rồi hỏi: “Thích ăn cái gì?”“Cá…”“Cá? Được thôi, tôi hiểu rồi, dọn mấy món đặc trưng của quán lên nhé, cứ thế đi.

”Tiểu Lam nói xong thì nhìn Lục Phong Thanh đang nóng lòng muốn mở lời, cô ấy nhẹ giọng nói với Lục Phong Thanh: “Anh thì như cũ, khỏi phải nói, tôi biết mà.

”Bà chủ nói xong rồi thì quay người rời đi, hoàn toàn không thèm đợi họ trả lời.

Diệp Thi Thi cảm thấy bản thân đã gọi món rồi, nhưng cũng cảm thấy như thể chưa gọi gì cả, may mà nhân viên phục vụ này nắm được trọng điểm là cô thích ăn cá…Diệp Thi Thi chớp mắt, nhìn các món ăn trên bàn của những người khách xung quanh, cô vừa trố mắt vừa lén lút nuốt từng ngụm nước bọt: Thơm quá đi…vừa nhìn đã thấy ngon….

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play