Tô Tử Hà quay qua, nghiêm túc nhìn Diệp Thi Thi nói: “Số tiền này quá lớn, thực hiện mong ước thì cần cô đưa ra đồ vật tương đương ra trao đổi, có biết không? Hai trăm triệu! Cô lấy cái gì để đổi?”“Đồ để trao đổi… Tương đương?”Lúc này Diệp Thi Thi mới hiểu ra, thì ra có mong muốn là phải chấp nhận như vậy, đúng là cũng hợp lý, dường như cô không có… Cô nhanh chóng xoay chuyển ánh mắt, thấy chiếc nhẫn trên tay: “Ô… Cái này nè, anh lấy đi rồi cho tôi hai trăm triệu, ha ha ha…”Diệp Thi Thi cười lên nghĩ tại sao mình lại có thể thông minh đến vậy cơ chứ!“! ”Bỗng nhiên Tô Tử Hà cảm thấy, không phải là đầu óc mèo hoang nhỏ không phát triển, mà là có mạch não bạch tuộc, nếu không thì sao vào lúc này lại thông minh như vậy…“Được.
”Ánh mắt Diệp Thi Thi đột nhiên sáng lên: “Ừm, vậy anh tháo ra cho tôi đi.
”“Hả? Vậy nếu tôi có thể tháo cho cô, tại sao tôi còn phải cho thêm hai trăm triệu làm gì chứ…?”“Nếu cô không cho tôi đồ vật tương đương thì cũng không có cách nào thực hiện cho cô được.
”Diệp Thi Thi cúi đầu ánh mắt mong đợi tựa vào trên cửa, sầu não nhìn chiếc nhẫn trên tay, nhỏ nhẹ lẩm bẩm: “Tương đương… Hả!”Diệp Thi Thi bỗng đứng phắt dậy, lên tinh thần, nhìn Tô Tử Hà rồi chỉ vào mặt mình, vội vàng hỏi: “Cái này! Cái này cái này! Là thứ gì tương đương? Anh lấy đi cái gì của tôi?”Tô Tử Hà đang định nổ máy xe đi thì bị tiếng Diệp Thi Thi vừa kêu lên dọa cho giật mình…“Có… Có thể nhỏ tiếng xuống không? Tôi… Nghe thấy mà…”Tô Tử Hà nhìn dáng vẻ sốt ruột của bé con đột nhiên lại muốn trêu chọc cô một chút.
Tô Tử Hà quay sang phía Diệp Thi Thi kéo ra chiếc gương ở phía ghế phụ: “Cô nhìn thử xem, sau khi không còn vết bớt nữa, có đẹp không?”“Đẹp… À… Trông vẫn khó coi lắm…”Cô không dám nói ra, cô muốn nói là đẹp, nhưng nói ra lại đồ trao đổi tương đương thì… Nhiều quá.
Nhưng Diệp Thi Thi phải thừa nhận rằng đúng là đẹp thật.
“Không đẹp.
”“Mới là lạ, đúng không?”Tô Tử Hà vừa nói vừa nhẹ nhàng bóp nhẹ khuôn mặt nhỏ bé của Diệp Thi Thi, nhân cơ hội nựng nựng khuôn mặt nhỏ của cô rồi “cạch” một cái đóng lại chiếc gương.
“Không thể soi nữa, khuôn mặt đẹp đến như vậy nếu mà soi nhiều quá cô sẽ đê mê đến choáng váng mất.
”Diệp Thi Thi xấu hổ quay đầu sang một bên, dịu dàng nói: “Vậy… Thì lấy đồ gì tương đương đây…?”“Tôi biến cho cô khuôn mặt xinh đẹp đến như vậy, tất nhiên phải lấy đi tuổi thọ rồi.
”Diệp Thi Thi cúi cái đầu nho nhỏ xuống, lặng lẽ lấy từ trong túi xách ra một cái mũ, đội lên đầu.
Tô Tử Hà còn đang khó hiểu tại sao cô gái nhỏ này không lên tiếng, là muốn làm gì đây? Bỗng Diệp Thi Thi òa khóc thành tiếng.
“Hu hu… Hu hu… Tôi không đồng ý! Anh anh anh là Thần Minh thì cũng không thể lấy đi tuổi thọ của tôi một cách bừa bãi được… Hu hu hu… Hu…”Ơ… Sao lại bị dọa sợ đến khóc luôn rồi? Bé con dễ bị dọa đến vậy à?Tô Tử Hà luống cuống tay chân vừa xoa đầu cô, vừa nhịn cười, thôi xong bị anh làm cho khóc rồi, tại sao khóc mà cũng đáng yêu như vậy!“Đừng khóc đừng khóc, ngoan… Không khóc nữa.
”Diệp Thi Thi sờ mặt mình đang vùi vào ghế, sụt sịt nước mũi, ngẩng đầu lên, nước mắt rưng rưng kéo kéo Tô Tử Hà: “Hu hu… Anh lấy của tôi bao nhiêu năm?”Tô Tử Hà khẽ híp đôi mắt phượng, nhẹ nhàng nói: “Cũng không nhiều lắm, mười năm thôi.
”Vừa nghe thấy là mười năm, Diệp Thi Thi lại hu hu khóc to hơn, nước mắt to bằng hạt đậu cứ thế theo gò má rơi xuống.
Tô Tử Hà dịu dàng vỗ nhẹ bé con, trong lòng vô cùng vui vẻ, thật là đáng yêu!Nhân lúc cô gái nhỏ còn đang khóc đến lê hoa đái vũ*, Tô Tử Hà lấy điện thoại di động ra, nhấn tắt tiếng sau đó ấn chụp, rồi lại len lén cất điện thoại vào túi.
*Lê hoa đái vũ: Giống như hoa lê dính hạt mưa.
Xưa dùng miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi.
Sau này được dùng để miêu tả sự kiều diễm của người con gái.
“Hu hu… Hu… Cho tôi thu hồi đi… Hu hu…”“Vậy tôi thu hồi…”Vừa nghe anh nói muốn thu lại, Diệp Thi Thi lập tức ngừng tiếng khóc, thút thít kéo Tô Tử Hà: “Không được không được, không muốn bỏ… Đẹp lắm! Tôi đồng ý! Đồng ý!”Tô Tử Hà vỗ nhẹ đầu Diệp Thi Thi một cái, nhẹ nhàng xoa xoa tóc cô: “Ngoan, đừng khóc, tôi không thu lại đâu.
”Diệp Thi Thi mềm nhũn gật đầu, khẽ hỏi: “Không thu lại thật sao?”“Ừ, sẽ không thu lại, yên tâm đi.
”“Không thu lại? Hu hu hu… Vậy tôi… Tôi…”“Cô thế nào? Từ từ nói nào.
”“Hu hu hu… Thế tôi không lo lắng nữa? Hu… Hu hu…”“Phì… Ha ha ha.
”Tô Tử Hà thật sự không nhịn được nữa, nhẹ giọng cười: Bé con, sao em lại đáng yêu như vậy chứ!“Đồ mít ướt, không khóc nữa, tôi đưa cô đi ăn đồ ngon.
”.