Đến hôm nay là giữa ban ngày ban mặt, vốn dĩ anh ta đã nhờ cái tên giàu kinh nghiệm nhất cả đám là Đồ Phu dẫn mọi người đi ngắm chân ở triển lãm xe ô tô, tâm trạng của anh ta vừa mới sung sướng hơn được một chút…
Sau khi cúp điện thoại, Tề Đẳng Nhàn nói với Tần Đường Ngọc và Văn Tư Thuận một vài câu, ý bảo hai người bọn họ hãy yên tâm, chắc chắn người mà hắn gọi tới đây là một người đáng tin cậy.
Thế nhưng trong lòng hai người kia lại chẳng thể yên tâm được một chút nào, bọn họ chỉ sợ cái tên này lại làm ra chuyện gì kinh thiên động địa nữa.
“Không một ai có thể giải trừ được lời nguyền rủa này đâu, chỉ trừ người thuộc bên phe của chúng tôi thôi. Sư đệ à, tôi khuyên cậu là tốt nhất cậu vẫn nên suy nghĩ cho thật kỹ.”
“Nếu như cậu tùy tiện đặt niềm tin vào một người khác thì cậu cũng đừng trách tôi rằng tôi không nhắc nhở cậu từ trước đấy nhé…”
“Giải bậy giải bạ lời nguyền rủa của chúng tôi là sẽ có người phải chết đấy!”
Thượng Tuyền Tinh Vũ căn bản không tin rằng Tề Đẳng Nhàn lại có thể tìm được một người có đủ khả năng phá giải lời nguyền thuật pháp âm dương được đặt vào cơ thể Văn phu nhân, anh ta thậm chí còn muốn lợi dụng tính mạng của Văn phu nhân để thuyết phục Văn Tư Thuận đồng ý nghe theo yêu cầu của mình.
Văn Tư Thuận cũng lười không muốn nói thêm câu nào với Thượng Tuyền Tinh Vũ nữa, tuy anh ta có bái sư học nghệ ở môn phái Nham Toái Lưu nhưng mục đích của anh ta cũng chỉ là để nâng cao võ nghệ của bản thân mà thôi, chứ anh ta không hề muốn bán mình cho đất nước của bọn họ.
Chỉ vì lợi ích của chính bản thân mình mà Thượng Tuyền Tinh Vũ lại có thể nhẫn tâm sai khiến người khác hạ một lời nguyền rủa thuộc thuật pháp âm dương cho mẹ của Văn Tư Thuận, vậy mà Thượng Tuyền Tinh Vũ còn muốn Văn Tư Thuận đồng ý gia nhập vào thế lực của anh ta, đùa cái kiểu gì vậy cơ chứ?
Văn phu nhân bình tĩnh nói: “Tôi tin rằng người mà Tề tiên sinh tìm đến có thể chữa khỏi được tình trạng cơ thể của tôi lúc này, tôi cũng dám lấy mạng sống của tôi ra đánh cược với bọn họ.”
Thượng Tuyền Tinh Vũ không nhịn được mà có chút mất kiên nhẫn, ánh mắt của anh ta dần dần lạnh lẽo hơn hẳn, anh ta thầm nghĩ trong lòng xem liệu mình có nên sử dụng một thủ đoạn nào đó cứng rắn hơn nữa để giải quyết chuyện này hay không? Cái bà già Văn phu nhân này, mềm cũng không được mà cứng cũng không xong, thậm chí ngay cả mạng sống của chính bản thân mình mà bà ta cũng không hề nuối tiếc, đúng là khiến người ta cảm thấy phiền phức chết đi được!
Thượng Tuyền Tinh Vũ rất kính nể những người phụ nữ như vậy, nhưng thế thì không có nghĩa anh ta cũng sẽ thích những người phụ nữ như vậy.
Ngay vào lúc đó, Oán Quỷ đã đến nơi. Anh ta mặc một bộ quần áo cực kỳ bình thường, cánh tay trái bị tàn phế được giấu trong ống tay áo, trên tay phải có cầm một chuỗi phật châu, cứ như vậy mà chậm rãi bước tới.
“Này Nhị đương gia của tôi ơi, ai là người bị trúng thuật pháp âm dương đấy?” Oán Quỷ vừa mới đến đã nở nụ cười rồi hỏi.
Trông thấy một người đàn ông vừa già nua vừa lôi thôi lếch thếch xuất hiện ở nơi này, tất cả mọi người đều không nhịn được mà ngạc nhiên và sửng sốt.
Ngay cả Văn phu nhân cũng phải ngẩn người trong một thoáng chốc… Cái người vừa mới xuất hiện thực sự có thể hóa giải lời nguyền rủa từ thuật pháp âm dương mà người Nhật Bản đã hạ lên người bà sao?
Tần Đường Ngọc tự vỗ một cái bốp vào trán của mình, lần này cô ta cực kỳ muốn hộc máu ra ngoài thật, ê này đại ca ơi, anh có thể làm việc có uy tín một chút được không vậy… Nhìn tới nhìn lui thế nào cũng thấy ông già luộm thuộm này rất giống với bọn giang hồ lừa đảo chứ còn gì nữa?
Khóe miệng của Văn Tư Thuận cũng không ngừng co giật, đến cả ánh mắt của anh ta cũng để lộ ra một chút bất mãn mơ hồ, anh ta nghĩ cái tên Tề Đẳng Nhàn này thực sự có chút hơi quá quắt rồi đấy!
“Đây chính là người mà anh tìm đến, người mà anh nói là rất am hiểu thuật pháp âm dương của nước Nhật chúng tôi hay sao? Ha ha ha!” Cô thiếu nữ kia không nhịn được mà trực tiếp phá lên cười, cô ta thầm nghĩ rằng thế này thì không phải Tề Đẳng Nhàn có suy nghĩ viển vông hay gì nữa mà hắn chỉ đơn thuần là một tên ngu ngốc thích lên mặt và tỏ vẻ với người khác mà thôi.
Tề Đẳng Nhàn tùy ý nhún vai, không thèm để ý đến bọn họ, hắn chỉ nói với Oán Quỷ một câu: “Vị này chính là Văn phu nhân, anh hãy thử khám cho bà ấy một chút đi.”
Oán Quỷ nhìn thẳng vào hai mắt của Văn phu nhân rồi nói: “Đúng là bà ấy đã trúng phải thuật pháp âm dương của nước Nhật Bản chúng tôi, hơn nữa cái người đã hạ lời nguyền rủa cho bà ấy cũng có một chút tay nghề đáng để coi trọng.”
Cô thiếu nữ kia không nhịn được mà để một chút cảm xúc đắc ý hiện lên trong đôi mắt, chính cô ta là người đã hạ lời nguyền rủa kia, dĩ nhiên cô ta sẽ rất vui vẻ khi nghe thấy người khác ca ngợi mình.
Thượng Tuyền Tinh Vũ chỉ khoanh tay, gương mặt cực kỳ lạnh lùng và vô cảm.
Nếu Tề Đẳng Nhàn đã dám mạnh miệng ba hoa khoác lác nói rằng hắn có thể tìm người hóa giải được thuật pháp âm dương nguyền rủa trên người Văn phu nhân thì anh ta sẽ căng mắt ra mà nhìn, nếu đến lúc đó mà lời nguyền rủa này không những không được hóa giải hoàn toàn mà trái lại còn khiến nạn nhân phải chịu cơn đau đớn khổ sở đến mức chết đi sống lại thì anh ta cũng không tin rằng Văn Tư Thuận lại không chịu nghe theo những gì mình đã nói!