“Chẳng lẽ bọn họ là do Ngọc Tiểu Long sắp xếp? Hẳn là không phải, nếu không thì Long Á Nam sẽ biết chứ.” Tề Đẳng Nhàn thầm nghĩ trong lòng.
Tề Đẳng Nhàn quay mặt về phía Hồng Thiên Đô, nở một nụ cười rồi ngồi xuống ngay tại chỗ.
Hồng Thiên Đô nhíu nhíu mày, ông ta cảm thấy có hơi khó chịu, cứ mỗi lần ông ta muốn tiếp cận những vị trí gần với Tề Đẳng Nhàn thì sẽ lại có một phát súng chặn đứng bước chân của ông ta.
Kỹ thuật bắn súng của ba tay súng kia cực kỳ chuẩn xác không ai sánh được, nếu như không phải công lực của ông ta đã đạt đến cảnh giới cao như thế này thì có lẽ ông ta đã bị bắn chết từ lâu lắm rồi.
“Cậu nói tôi là kẻ đê tiện nhưng thực ra cậu cũng chẳng kém cạnh tôi chút nào đâu, không ngờ cậu lại sắp xếp kế hoạch chu đáo và tỉ mỉ như thế đấy!”. Hồng Thiên Đô cười to một tiếng, cả người lùi về phía sau với tốc độ cực kỳ nhanh.
Rồi đột nhiên Hồng Thiên Đô lại uốn người một cái để tránh né, sau đó cả người ông ta nhanh chóng vọt đến đằng sau một bức tường nào đó.
Hiện tại có ba tay súng thiện xạ đang âm thầm bảo vệ Tề Đẳng Nhàn, dĩ nhiên rất khó để ông ta có thể ra tay giết chết được hắn.
Huống chi tuy bây giờ Tề Đẳng Nhàn đã là nỏ mạnh hết đà nhưng hắn vẫn còn có thể miễn cưỡng đỡ được một đến hai chiêu thức của ông ta.
“Quả nhiên cuối cùng thì khoa học kỹ thuật mới là vô địch trong thiên hạ, còn sức người thì vẫn luôn có hạn mà thôi. Cho dù võ công có cao siêu đến đâu thì cũng phải sợ súng, chỉ cần một viên đạn trúng vào người là sẽ thủng một lỗ khó có thể chữa lành được.” Tề Đẳng Nhàn không nhịn được mà cảm thán một tiếng.
Tề Đẳng Nhàn cảm nhận được rằng Hồng Thiên Đô đã chạy đi một nơi rất xa rồi.
Sau khi quan sát một lúc lâu, ba tay súng thiện xạ kia cũng bắt đầu rút lui.
Tề Đẳng Nhàn đứng dậy rồi phủi phủi bụi đất trên người, sau đó hắn rút điện thoại ra gọi cho Dương Quan Quan và nói với cô ta: “Ê này, cô mau tới đón tôi đi, tôi vẫn chưa chết đâu đấy!”
Dương Quan Quan vừa trả lời điện thoại vừa khóc nức nở: “Tôi sẽ quay lại ngay đây!”
Ban nãy Dương Quan Quan nghe lời Tề Đẳng Nhàn mà rời khỏi nơi đó, dĩ nhiên không phải là do cô ta nhát gan sợ chết mà là do cô ta hiểu rất rõ một điều rằng cô ta có ở lại nơi này thì cũng chẳng có ý nghĩa gì cả, chẳng qua cũng chỉ khiến cho trong tay của Hồng Thiên Đô có thêm một cái mạng mà thôi.
Điều duy nhất mà Dương Quan Quan có thể làm khi ấy chính là ngoan ngoãn rời khỏi bãi đỗ xe kia, sau đó nỗ lực tu luyện võ công, mai sau tự tay giết chết Hồng Thiên Đô để báo thù cho Tề Đẳng Nhàn.
Sau khi quay trở lại vị trí ban nãy, Dương Quan Quan nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn đang ngồi ở ven đường chơi điện thoại di động, thậm chí hắn còn chơi rất nhập tâm.
Có lẽ là bởi vì Tề Đẳng Nhàn đã mệt mỏi rã rồi nên khi Dương Quan Quan đến gần thì hắn thậm chí không thể phát hiện ra cô ta, mãi đến lúc Dương Quan Quan đã đứng ở trước mặt Tề Đẳng Nhàn thì hắn mới vội vàng tắt tab điện thoại đang phát một video tên là “Tất da chân màu đen nhân đôi sung sướng 2.0” hay gì đó.
“Xem ra anh cũng chẳng hề hấn gì đâu nhỉ, cô gái ở trong video đó có xinh đẹp lắm không?” Dương Quan Quan cười lạnh rồi hỏi.
“A… Thân hình của cô ta đẹp thì có đẹp, nhưng cũng chỉ là kiểu đẹp đại trà thôi ấy mà.” Tề Đẳng Nhàn đáp.
Dương Quan Quan lại tiếp tục cười nhạt, chỉ sợ câu tiếp theo của hắn sẽ là “Người duy nhất khiến cho tôi cảm thấy thú vị chỉ có mình cô thôi” ấy nhỉ?
Nhưng Tề Đẳng Nhàn tiếp tục nói: “Nhưng đó là toàn bộ những gì tôi mong muốn rồi!”
“...”
Dương Quan Quan cạn lời nhìn Tề Đẳng Nhàn, đột nhiên cô ta có cảm giác rằng kể cả nếu như cái tên này thực sự bị người ta đánh chết thì cũng không đáng để cho cô ta khóc lóc thương tâm như vậy.
Nhưng đợi đến khi Tề Đẳng Nhàn đứng dậy, Dương Quan Quan vẫn không nhịn được mà nhào vào ôm lấy hắn.
“Cuối cùng thì dáng người của thư ký Dương vẫn là đẹp nhất.” Tề Đẳng Nhàn không thể không tự nhủ trong lòng một câu như vậy.
Dương Quan Quan khóc như lê hoa đái vũ, lần cuối cùng mà cô ta khóc với bộ dạng khó coi như vậy là khoảnh khắc mà cô ta nghĩ rằng mẹ mình đã rời bỏ mình rồi.
Chính Dương Quan Quan cũng không ngờ được rằng, chưa được bao lâu trôi qua kể từ lúc ấy mà Tề Đẳng Nhàn đã trở thành người quan trọng nhất trong sinh mệnh của cô ta.
“Cô đang khóc tang hay gì đấy?” Tề Đẳng Nhàn không vui hỏi.
“Ừ thì tôi muốn đánh chết anh rồi sau đó khóc tang cho anh đấy!” Dương Quan Quan giận dữ nói bằng giọng nức nở nghẹn ngào, cô ta thầm nghĩ rằng cái tên này đúng là loại người không có lương tâm, không biết nói chuyện hay sao vậy, nếu không biết nói chuyện thật thì cứ tốt nhất là cứ câm miệng đi.
Long Á Nam đứng ở phía xa xa nhìn cảnh tượng ấy, cô ta không nhịn được mà cười nhạt hai tiếng rồi thấp giọng mắng một câu: “Xì, đồ đàn ông tồi tệ!”
Sau khi đã điều chỉnh tâm trạng xong xuôi, Dương Quan Quan lau khô nước mắt rồi nói: “Đi thôi, chúng ta cùng về nhà nào!”