Dương Quan Quan cũng cảm nhận được sự nguy hiểm tới từ Hồng Thiên Đô, tuy rằng cô ta chưa từng đối mặt với người đàn ông này một lần nào nhưng giờ phút này tóc gáy của cô ta đều đã dựng đứng cả lên, khắp cả người cô ta nổi đầy da gà da vịt, cứ như thể người đàn ông đang đứng trước cô ta là một ác ma đã bò ra từ giữa núi thây biển máu.
Long Á Nam nói: “Chúng ta liên thủ với nhau thôi!”
Tề Đẳng Nhàn nhìn cô ta một cái, sau đó bình tĩnh nói: “Nếu người có mặt ở đây lúc này là Ngọc Tiểu Long thì còn tạm được, nếu mà là cô thì sẽ không được đâu, mau đi đi.”
Dương Quan Quan cũng trầm giọng nói: “Long trưởng quan, chúng ta phải đi mau!”
Long Á Nam ngạc nhiên nhìn cô ta.
Vậy nhưng Dương Quan Quan không nói thêm một câu nào nữa, cô ta chỉ nghiêm túc nhìn Hồng Thiên Đô, một lúc sau mới tiếp tục mở miệng nói chuyện.
“Tôi đã nhớ kỹ rồi, diện mạo của ông, thân hình của ông, khí tức của ông, còn cả khí chất của ông nữa, nhất định tôi sẽ tìm đến báo thù ông, nhất định tôi sẽ đánh chết ông.”
“Cho dù ông có trốn tới tận chân trời góc biển thì nhất định tôi cũng sẽ tìm được ông.”
“Nhất định, nhất định!”
Trong lúc nói ra những lời này, có một vài giọt nước mắt lấp lánh trong đôi mắt của Dương Quan Quan.
Sau khi nghe được những gì mà Dương Quan Quan vừa mới nói, Long Á Nam sợ tới mức ngây ngẩn cả người.
Còn về Tề Đẳng Nhàn thì hắn lại nhìn Dương Quan Quan bằng ánh mắt tán thưởng.
Không còn nghi ngờ gì nữa, đây chính là sự lựa chọn tốt nhất.
Nếu như là Dương Quan Quan của lúc trước thì chắc hẳn là cô ta sẽ không nói ra những lời thoạt nghe thì có vẻ ngu ngốc liên quan đến chết với chóc như thế này, nhưng Dương Quan Quan của bây giờ thì đã khác rồi.
Hồng Thiên Đô cũng phải bật cười rồi nói: “Được thôi, xin mời cô hãy cứ tự nhiên!”
Dương Quan Quan lại trầm giọng nói với Long Á Nam: “Đi thôi!”
Khi xoay người bỏ đi thì Dương Quan Quan thậm chí còn không dám quay sang nhìn Tề Đẳng Nhàn, bởi vì cô ta chỉ sợ rằng nước mắt của mình sẽ rơi xuống.
“Cậu đừng nghĩ là tôi đê tiện nhé, đây là phương pháp xử lý đơn giản nhất và thực tế nhất mà thôi.” Hồng Thiên Đô quay sang nhìn về phía Tề Đẳng Nhàn rồi bước lại gần hắn.
“Được thôi.” Tề Đẳng Nhàn có vẻ vô cùng thoải mái, nhưng chuyện này không hề có nghĩa là hắn đang chuẩn bị sẵn sàng đi chịu chết.
Hồng Thiên Đô hỏi hắn: “Cậu đang mệt chết đi được rồi phải không? Khắp cơ thể cậu không có một chút sức lực nào, hơn nữa trái tim của cậu đã bị tổn thương rồi, tôi vẫn còn ngửi thấy mùi máu đấy.”
Càng lúc ông ta càng tiến tới gần hơn nữa.
Vào giờ phút này, Tề Đẳng Nhàn đã hiểu ra một điều rằng đây chính là nguy cơ chết chóc lớn nhất từng xảy đến với hắn kể từ khi hắn vừa mới sinh ra cho đến tận bây giờ!
Tuy nhiên có vẻ như bây giờ thì trước mắt hắn chưa có phương pháp nào để hóa giải nguy cơ chết chóc này cả.
“Tốt nhất là cậu nên cầu mong cho cô ta báo thù thay mình kể từ giờ là vừa rồi đấy.” Hồng Thiên Đô vừa mỉm cười vừa nói.
Nhưng đúng vào khoảnh khắc Hồng Thiên Đô chuẩn bị ra tay thì bỗng dưng cơ thể của ông ta lại lay động một cái, sau đó ông ta ngả người thật mạnh về phía sau.
“Pằng!”
Một tiếng súng vang lên, đó là tiếng súng nổ đã được xử lý qua ống hãm thanh nhưng âm thanh mà nó tạo ra lại không hề nhỏ chút nào.
Một viên đạn bay xuống vị trí mà Hồng Thiên Đô vừa mới đứng ban nãy, khiến cho đá vụn và bụi bặm ở dưới đất bay lên tung tóe.
“Pằng!”
Lại có thêm một tiếng súng vang lên, nhưng Hồng Thiên Đô đã không còn ở vị trí ban nãy nữa, ông ta nhanh chóng xoay người chạy sang hướng khác.
“Pằng! Pằng! Pằng! Pằng…”
Những âm thanh đến từ súng bắn tỉa liên tục vang lên, tất cả đến từ tận ba góc độ hoàn toàn khác nhau.
Cơ thể của Hồng Thiên Đô liên tục di chuyển qua lại trên đất bằng, ông ta đã vận dụng thân pháp của bản thân đến mức cực hạn, không một phát súng nào bắn ra có thể nhắm trúng vào mục tiêu là ông ta.