Tề Đẳng Nhàn khẽ cười cười rồi nói, những lời hắn thốt ra khiến Tôn Dĩnh Thục tức giận đến mức gần như muốn nổ tung.  

 

 

Những lời này thuần túy là dùng để uy hiếp cô ta, hơn nữa còn là kiểu uy hiếp trắng trợn không thèm che giấu, chút hảo cảm cuối cùng mà Tôn Dĩnh Thục dành cho Tề Đẳng Nhàn cũng vì thế mà gần như tan biến hết.  

 

Đương nhiên Tôn Dĩnh Thục cũng biết rõ một điều rằng Tề Đẳng Nhàn không chỉ đang uy hiếp đơn thuần mà hắn sẽ nói được làm được, cũng giống như lần trước hắn có thể tùy ý để hai sát thủ Kim Đồng và Ngọc Nữ chạy mất, thì việc mời đến một người còn lợi hại hơn hai kẻ đó cũng chẳng phải chuyện lạ gì.  

 

Choi Jeong Han nghiến răng nói: “Bác gái à, bác đừng nghe những lời nhảm nhí của cái tên này nữa, chúng ta đường đường là Tài Phiệt Thượng Tinh thì sao có thể sợ cậu ta cho được? Nhà họ Choi chúng cháu cũng tuyệt đối trung thành với bác, chắc chắn chúng cháu sẽ không hành động như những gì cậu ta vừa nói đâu!”  

 

Tôn Dĩnh Thục cũng quay đầu lại, lạnh lùng hỏi: “Thái độ của nhà họ Choi ra sao, chẳng lẽ chính cậu còn không biết rõ?”  

 

Những lời ấy khiến cho sắc mặt của Choi Jeong Han cứng ngắc như đá.  

 

Có thể nói Tôn Dĩnh Thục đã chiếm mất địa vị mà lẽ ra bọn họ nên có được, chồng của cô ta chết đi, mọi quyền lực đều đổ dồn về dưới quyền kiểm soát của cô ta.  

 

Nhà họ Choi không chỉ một lần muốn đòi lại những quyền hành ấy, nhưng sao mà Tôn Dĩnh Thục có thể nguyện ý buông tha cho quyền lực đã tới tay mình được? Dần dần oán khí của cả hai bên chất chồng lại, đến bây giờ thì bọn họ đã gần như rơi vào tình cảnh sống chết không đội trời chung.  

 

Chỉ vì có mối quan hệ người nhà thân thích cản trở nên hai bên mới không trở mặt với nhau quá rõ ràng mà thôi.  

 

“Cậu giúp tôi lấy lại thương hiệu của cha tôi, rồi tôi sẽ giúp cậu giải quyết chuyện này!” Tôn Dĩnh Thục nhìn về phía Tề Đẳng Nhàn, đưa ra một điều kiện.  

 

“Buồn cười thật đấy, cô thích làm gì thì cứ làm, dù sao tôi cũng sẽ đánh cho cái tên này một trận! Nếu anh ta không xin lỗi thì tôi sẽ giết chết anh ta.” Tề Đẳng Nhàn nói.  

 

Nếu đây là lúc bình thường thì chỉ sợ Tôn Dĩnh Thục còn ước có thêm vài người nữa của nhà họ Choi chết quách đi cho xong.  

 

Nhưng vấn đề là hiện giờ bọn họ đang ở Ma Đô, nếu như Choi Jeong Han chết ở nơi này thì tất nhiên cô ta sẽ bị đổ hết mọi trách nhiệm lên đầu, nhà họ Choi cũng sẽ dùng cái chết của Choi Jeong Han làm bằng chứng chống lại cô ta.  

 

Tình huống này mới là tình huống mà cô ta không muốn gặp phải.  

 

Tôn Dĩnh Thục lạnh lùng nói: “Cậu đánh cậu ta ra nông nỗi này mà muốn đi là đi sao? Cậu coi Tài Phiệt Thượng Tinh chúng tôi là chợ bán thức ăn hay gì?!”  

 

Tề Đẳng Nhàn cười lạnh nói: “Tôn Dĩnh Thục, cô nhớ cho kỹ, tôi có thể cứu cô thì đương nhiên cũng có thể giết chết cô! Cô phá hỏng chuyện của tôi, tôi còn chưa tới tìm cô tính sổ thì lẽ ra cô nên cảm tạ Thượng Đế mới đúng!”  

 

Nghe xong những lời này, sắc mặt Tôn Dĩnh Thục chuyển sang màu trắng bệch.  

 

Tề Đẳng Nhàn nói xong thì cũng chẳng muốn dông dài gì thêm với Tôn Dĩnh Thục nữa, hắn đứng dậy rời đi ngay lập tức.  

 

Có lẽ trên toàn thế giới này, chỉ có mình Tề Đẳng Nhàn là đủ khả năng tới chi nhánh của Tài Phiệt Thượng Tinh rồi đánh nhân viên cao cấp ở đây ra nông nỗi như vậy, cuối cùng còn có thể rời đi một cách vô cùng dứt khoát và thoải mái.  

 

Nếu như là người khác thì dù có thân phận ra sao cũng sẽ bị lột một lớp da.  

 

“Bác gái à, chúng ta cứ để cho cậu ta rời đi như vậy hay sao? Tài Phiệt Thượng Tinh của chúng ta còn mặt mũi nào mà tồn tại nữa cơ chứ?!” Choi Jeong Han lo lắng nói.  

 

“Tồn tại con mẹ mày à?” Tề Đẳng Nhàn vốn đã bước một chân ra khỏi phòng làm việc, nghe được những lời này của Choi Jeong Han thì đột ngột quay đầu rồi đạp cho anh ta một cú.  

 

Choi Jeong Han lập tức kêu lên rồi ngất đi.  

 

Khóe miệng của Tôn Dĩnh Thục run run, người này hành xử quá thô bạo rồi!  

 

Nếu đã rời đi dứt khoát thì cứ dứt khoát như vậy đi, đằng này còn quay về bồi thêm một nhát nữa, đúng là không còn lời nào để nói nữa mà.  

Nếu như Tề Đẳng Nhàn đọc được suy nghĩ trong đầu cô ta lúc này thì nhất định hắn sẽ tỏ vẻ khinh thường, tôi đây là bồi thêm một nhát thật dứt khoát đấy, không được hay sao?!  

 

 

Vậy là Tề Đẳng Nhàn lại nghênh ngang rời khỏi chi nhánh của Tài Phiệt Thượng Tinh ở Ma Đô.  

 

 

Tề Đẳng Nhàn vừa rời khỏi tòa nhà chi nhánh của Tài Phiệt Thượng Tinh đã thấy có một người phụ nữ lạ mặt đang đứng đợi bên cạnh xe ô tô của hắn.  

 

 

Tuy người phụ nữ này đã thay đổi khuôn mặt, thay đổi khí chất, thậm chí ngay cả vóc dáng cũng có chút biến đổi, nhưng hắn vẫn chỉ cần liếc mắt một cái là đã nhận ra - có một vài thứ không thể nào thay đổi được.  

 

 

“Sao cô lại biến chính mình thành bộ dạng như thế này?” Tề Đẳng Nhàn kinh ngạc hỏi.   

 

 

“Chỉ là không tiện thôi.” Người phụ nữ thản nhiên nói. “Xem ra kỹ năng hóa trang của tôi cũng không quá cao siêu, anh chỉ cần liếc mắt một cái là đã nhận ra tôi rồi.”  

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play