Tôn Dĩnh Thục dù mới chỉ ngoài ba mươi tuổi nhưng lại có vai vế rất cao trong nhà họ Choi, dù sao người chồng đã chết của cô ta cũng tương đối lớn tuổi mà.  

 

 

Chồng già vợ trẻ, hơn nữa tên chồng già còn đi đời nhà ma từ thời tám hoánh, quả thực không nên quá vui mừng…  

 

Nhất thời Tôn Dĩnh Thục cũng cảm thấy rất đau đầu, tại sao cái thằng Choi Jeong Han kia lại trêu vào tên Diêm Vương như Tề Đẳng Nhàn vậy?  

 

Cô ta đã có quen biết với Tề Đẳng Nhàn được một khoảng thời gian, cô ta biết người này có bối cảnh sau lưng vô cùng vững chắc, hơn nữa ra tay cũng cực kỳ tàn nhẫn, da mặt lại dày tới nỗi không một ai có thể sánh bằng.  

 

“Nếu anh ta không gọi cô là bác gái thì tôi còn tưởng anh ta ngang hàng với tôi cơ, cái thằng bị tôi dạy dỗ lần trước tên là Choi Jeong Ho phải không?” Tề Đẳng Nhàn tự hỏi tự trả lời, cứ như đang nói chuyện phiếm với chính mình vậy.  

 

Nghe được những lời này, cả người Choi Jeong Han run run.  

 

Choi Jeong Ho đã thua ở nước Hoa, đến bây giờ anh ta vẫn chưa được thả ra ngoài, còn bị phê bình vô cùng gay gắt.  

 

Tôn Dĩnh Thục hờ hững trả lời: “Người Triều Tiên chúng tôi khi đặt tên thì không quá coi trọng tên đệm, nhưng đừng đánh trống lảng chứ, Tề tổng vẫn chưa trả lời câu hỏi vừa rồi của tôi đâu.”  

 

Tề Đẳng Nhàn cười lạnh nói: “Ban nãy cô nói tôi đã hơi nóng nảy quá mức rồi đúng không? Phải đấy, tôi vốn là một con người nóng tính cơ mà, tôi cũng đâu còn cách nào khác, cô nói xem tôi nên làm sao bây giờ?”  

 

Đầu Tôn Dĩnh Thục đau nhức như muốn nứt ra, cái tên lưu manh này, bà nội nó chứ chắc lâu lắm rồi hắn ta chưa bị ăn đòn phải không!  

 

Thực ra cô ta không có ý định gây xích mích với Tề Đẳng Nhàn, tuy cô ta nghĩ cái thằng ranh con Tề Đẳng Nhàn này có hơi hèn hạ, hơn nữa còn là một tên chuyên ăn chực, nhưng dù sao thì chung quy hắn cũng đã từng cứu mạng cô ta và thậm chí còn giúp cô ta giải quyết cái tên phiền phức Choi Jeong Ho kia nữa.  

 

“Anh ta dám mơ tưởng đến thư ký của tôi, tôi chưa giết chết anh ta đã là nương tay lắm rồi!” Tề Đẳng Nhàn nói bằng giọng điệu vô cùng lạnh lẽo.  

 

Tôn Dĩnh Thục có biết cô thư ký tên là Dương Quan Quan của Tề Đẳng Nhàn, hơn nữa cô ta còn biết rõ như lòng bàn tay rằng hắn yêu thích Dương Quan Quan đến mức nào.  

 

Tôn Dĩnh Thục cũng biết rất rõ Choi Jeong Han là loại người gì, đám người của nhà họ Choi cũng gần như không khác biệt là mấy so với đám người nhà họ Dương ở Ma Đô kia.  

 

“Thì có làm sao, giờ cậu đã đánh nó ra nông nỗi này, cậu còn muốn cái gì nữa chứ?” Tôn Dĩnh Thục bước tới đóng cánh cửa dẫn ra ngoài ban công lại, lạnh giọng chất vấn.  

 

“Tôi cũng không muốn nói nhảm nhiều với cô làm gì cả… Thì tôi đã đánh cho anh ta một trận rồi đấy, nhưng tôi vẫn chưa hài lòng, bởi cái tên này khiến tôi thấy cực kỳ mất thiện cảm.” Tề Đẳng Nhàn thản nhiên giơ chân lên rồi nói.  

 

Choi Jeong Han vội vàng lên tiếng: “Bác gái à, cháu…”  

 

Tôn Dĩnh Thục hờ hững nói với anh ta: “Câm miệng, ai bảo cậu lại đi trêu vào cậu ta làm gì? Đúng là ngu xuẩn!”  

 

Những lời này của cô ta khiến cõi lòng Choi Jeong Han trở nên lạnh lẽo.  

 

Tôn Dĩnh Thục lại nói với Tề Đẳng Nhàn: “Cậu còn muốn thế nào nữa, nói thẳng đi!”  

 

Tề Đẳng Nhàn trả lời: “Rất đơn giản thôi… Ngày mai cái tên này phải đến trụ sở tập đoàn Gukoo chúng tôi rồi công khai xin lỗi hai cô gái đã bị anh ta sỉ nhục trước mặt tất cả mọi người, vậy thì tôi sẽ vờ như tôi đã quên chuyện này. Nếu không, một khi tôi đã muốn anh ta bỏ mạng ở nước Hoa này thì không một ai có thể cứu được anh ta đâu!”  

 

“Cậu nói thế nào thì là như vậy hay sao? Chẳng lẽ Tài Phiệt Thượng Tinh chúng tôi không có sĩ diện à?!” Trên mặt Tôn Dĩnh Thục đầy vẻ giận dữ.  

 

“Tổng thống vừa mới nhậm chức của các cô đã làm thế nào để bước lên vị trí đó?” Tề Đẳng Nhàn đưa ra một câu hỏi.  

 

“Thuê sát thủ giết người.” Tôn Dĩnh Thục có chút không hiểu nổi tốc độ đổi đề tài trò chuyện của hắn, nhưng cô ta vẫn thành thật trả lời.  

“Sát thủ kia có biệt danh Sát Thần, anh ta cũng là đàn em của tôi, hiện giờ đang làm vệ sĩ cho một quan chức cấp cao.” Tề Đẳng Nhàn híp mắt cười, nói thêm.  

 

 

Hắn đang giở trò uy hiếp!  

 

 

Tôn Dĩnh Thục biến sắc, sau đó hắng giọng.  

 

 

Lần trước ở Trung Hải cô ta suýt nữa bị giết chết bởi hai sát thủ là Kim Đồng và Ngọc Nữ mà Choi Jeong Ho dùng tiền mời tới, cũng chính Tề Đẳng Nhàn đã cứu mạng cô ta.  

 

 

“Hoặc là cô đứng về phía tôi, giúp tôi giải quyết tình hình phức tạp hiện nay, tôi sẽ coi như chưa có bất cứ chuyện gì xảy ra.”  

 

 

“Hoặc là cô đứng về phía bên kia, vậy thì tôi sẽ bảo Sát Thần liên lạc với nhà họ Choi, có phải lần trước họ rất ảo não vì hai sát thủ là Kim Đồng và Ngọc Nữ đã thất bại không nhỉ?”  

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play