"Từ một nữ thần đứng trên trời nay bị rơi xuống thế gian, biến thành một người bị người ta có thể tuỳ ý đùa giỡn, sự chênh lệch này có khiến cô thấy khó chịu không?" Tề Đẳng Nhàn đứng ở trước mặt Từ Ngạo Tuyết, chậm rãi hỏi.  

 

 

“Đều là do anh ban cho cả, thế nên mối thù oán này sẽ còn kéo dài cho tới khi một trong hai chúng ta phải chết!" Từ Ngạo Tuyết đáp.  

 

Tề Đẳng Nhàn cười cười, nói: "Nói đi, Dương Tĩnh làm nhục cô như nào, để tôi giúp cô báo thù?”  

 

Ánh mắt Từ Ngạo Tuyết lạnh như băng.  

 

Tề Đẳng Nhàn suy nghĩ một chút rồi lại nói: "Loại đàn ông này, chắc chắn là ghét bỏ cô vì đã bị tôi chạm qua, anh ta cảm thấy rất ghê tởm. Nhưng cưới cô là lệnh mà Triệu gia đưa ra, anh ta không có gan đi cãi lời, nếu không thể trở mặt với Triệu gia thì chỉ có nước làm nhục cho cô tức chơi?"  

 

Cơ môi Từ Ngạo Tuyết căng thẳng, làm cho đường cong môi đỏ mọng vốn có vẻ mỏng manh của cô ta càng thêm dễ thấy.  

 

"Tát cô hai cái?"  

 

"Sau đó mắng cô là gái?"  

 

"Chắc đại khái là vậy."  

 

Tề Đẳng Nhàn nhàn nhạt nói.  

 

Vừa rồi Từ Ngạo Tuyết hết khiêu khích lại ám chỉ, rõ ràng có ý muốn trả thù.  

 

Nhưng Tề Đẳng Nhàn biết đó không phải là trả thù hắn, bởi vì Từ Ngạo Tuyết tự nguyện, người sảng khoái chính là hắn.  

 

“Anh đoán không sai. Dương Tĩnh làm nhục tôi, tát tôi. Mà tôi lại không chút có tiền đồ nào, không có cách nào để trả thù anh ta."  

 

“Cho nên chỉ có thể chọc giận anh, để anh làm gì đó với tôi, ít nhất vẫn cắm cho anh ta được cái sừng, việc này khiến tôi có cảm giác rất sảng khoái."  

 

Từ Ngạo Tuyết cười lạnh nói, cảm thấy mình thật đúng là sa đọa, vì chút chuyện này mà hạ mình đến khó tin.  

 

Tề Đẳng Nhàn lắc đầu nói: "Tâm tính của cô thay đổi đến chóng mặt luôn đấy! Chẳng lẽ cô không tự cảm thấy thấp kém sao?”  

 

“Bị loại người như anh chạm qua một một tôi tởm muốn nôn, sao không cảm thấy thấp kém cho được?” Từ Ngạo Tuyết mâu thuẫn cười nói: "Nhưng hết lần này tới lần khác tôi vẫn không có biện pháp để chống lại, lần nào cũng phải thừa nhận những nhục nhã mà anh ban cho!”  

 

Tề Đẳng Nhàn nói: "Cô không cần nghe theo bất kì ai, coi như là tạm thời phụ thuộc thôi, dù sao bầu trời rộng lớn kia vẫn đang chờ cô.”  

 

Từ Ngạo Tuyết lạnh lùng nói: "Anh không cần ở đây múa may, gieo rắc hi vọng cho tôi làm gì! Tôi làm việc gì, làm người như thế nào trong lòng tôi luôn tự rõ ràng, anh không có tư cách chỉ dạy tôi!”  

 

Tề Đẳng Nhàn mỉm cười, đẩy thân thể Từ Ngạo Tuyết xuống, dưới làn váy mông lung là hai bắp chân thon dài trắng nõn, giày cao gót tinh xảo càng làm cho dáng người của cô ta thêm mê người.  

 

"Cho nên cô cũng sẽ vì tôi mà đâm cho Triệu gia một cái, đúng không? Bọn họ ép cô gả cho Dương Tĩnh, chuyện này đối với cô khác gì một sự sỉ nhục đâu?” Tề Đẳng Nhàn hỏi.  

 

Làn váy phát ra tiếng soàn soạt, bị bàn tay Tề Đẳng Nhàn kéo lên cao để lộ ra nhiều phong cảnh đẹp.  

 

Từ Ngạo Tuyết hờ hững nói: "Vậy tôi theo anh, làm việc cho anh được chứ?"  

Tề Đẳng Nhàn lập tức chấp thuận: "Được!”  

 

 

Từ Ngạo Tuyết nói bằng giọng quyến rũ: "Vậy tôi nhất định sẽ đâm sau lưng anh, đâm chết anh sau đó quất roi vào xác, đâm thêm mấy nhát nữa cho hả dạ rồi chặt cái khuôn mặt này ra thành từng mảnh!”  

 

 

Tề Đẳng Nhàn nắm lấy chiếc thắt lưng màu vàng thắt trên vòng eo thon thả của cô ta, theo vạt váy đi vào, đẩy về phía trước, phù hợp một cách hoàn mỹ với đường cong của Từ Ngạo Tuyết khi đưa lưng về phía hắn.  

 

 

"Yêu càng sâu thì càng hận! Có vẻ như tình yêu cô dành cho tôi bao la đến mức đại dương không thể chứa đựng.” Tề Đẳng Nhàn thản nhiên cười nói.  

 

 

"Tên của cô thật hay, Từ Ngạo Tuyết, làn da này đúng là khinh sương ngạo tuyết(*). Nếu có ai nói da cô trắng như tuyết thì nhất định là do tên đó bị mù.”  

 

 

(*) Miêu tả người tự cao tự đại, kiêu ngạo, coi thường người khác.  

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play