“Là ai luôn bày ra vẻ mặt bị lừa, trong lòng luôn bức bối khó chịu?”  

 

 

Tề Đẳng Nhàn lạnh lùng nhìn Từ Ngạo Tuyết, giọng điệu lạnh như băng.

Chương 610: Ngạo Tuyết  

 

Từ Ngạo Tuyết cảm thấy mình luôn có thể bị Tề Đẳng Nhàn doạ cho chết ngất bất cứ lúc nào, chịu thôi, có vài người ngay từ khi sinh ra đã là khắc tinh của một số người khác rồi.  

 

“Lần trước nghe nói cô chuẩn bị đính hôn với người của Dương gia ở Thượng Hải tôi còn không tin, nhưng giờ nhìn thấy cô như này thì chắc là thật rồi!” Tề Đẳng Nhàn bình tĩnh nói.  

 

“Đúng vậy thì sao, có liên quan gì tới anh?!" Từ Ngạo Tuyết lạnh lùng nói.  

 

"Tôi vốn tưởng rằng Từ Ngạo Tuyết cô không phải là loại người dễ dàng chịu khuất phục, không ngờ cuối cùng vẫn phải cúi mình xuống." Tề Đẳng Nhàn lắc đầu thở dài: "Không có khí phách gì hết!”  

 

Từ Ngạo Tuyết liền đáp: "Khí phách gì nữa, không có tiền, không có quyền, cũng chẳng đáng được đồng nào! Tôi của ngày hôm này là do anh ban tặng cả đấy!”  

 

Tề Đẳng Nhàn nói: "Tôi với Dương gia có thù oán, cho nên tôi không muốn cô có quan hệ với đám người đó.”  

 

"Phải không? Vậy thì tôi lại càng muốn gả cho Dương Tĩnh! Chúng tôi liên thủ cùng nhau giết chết anh!” Từ Ngạo Tuyết bỗng cười tươi như hoa.  

 

Tề Đẳng Nhàn đã đi tới.  

 

Mặt Từ Ngạo Tuyết biến sắc, kinh hãi kêu lên: "Anh muốn làm gì?!”  

 

Tề Đẳng Nhàn nhàn nhạt nói: "Cô kêu lên to hơn chút nữa đi, để cho mọi người bên ngoài đều nghe thấy vị hôn thê của Dương Tĩnh lén gặp người đàn ông khác trong phòng trang điểm.”  

 

Từ Ngạo Tuyết tức giận, sắc mặt đỏ bừng, cô ta trầm giọng nói: "Tề Đẳng Nhàn, anh có thể ngưng hèn hạ vô sỉ như vậy được không? Anh bắt nạt tôi thế này có vui không?”  

 

Tề Đẳng Nhàn lại nói: "Nếu lúc trước người thắng là cô thì chắc cô không nói như vậy đâu.”  

 

“Coi thường người phụ nữ khác chắc không có ý nghĩa gì thật."  

 

“Nhưng trêu chọc cô thì rất thú vị đấy!”  

 

Từ Ngạo Tuyết suýt nữa phát khùng tại chỗ, thằng cha này, quá nhỏ mọn!  

 

"Cô muốn gả cho Dương Tĩnh, cắm sừng tôi à? Sao lại có chuyện tốt như vậy được.” Tề Đẳng Nhàn mỉm cười nói.  

 

"Anh ít dát vàng lên mặt mình đi, tôi có liên quan gì anh đâu, lại còn cắm sừng?!" Khóe miệng Từ Ngạo Tuyết giật giật, sau đó khinh thường nói.  

 

Tề Đẳng Nhàn kéo cô ta đứng lên, mỉm cười nói: "Xem ra bây giờ cô vẫn chưa học được sự lễ phép thì phải, ví dụ như khi đối mặt với tôi.”  

 

Từ Ngạo Tuyết hoảng sợ nói: "Anh... Đồ điên, thằng khốn vô sỉ, anh định làm gì!”  

 

“Tất nhiên là làm cô rồi!” Tề Đẳng Nhàn tiếp tục đùa giỡn.  

 

"Ồ? Xem ra quan hệ giữa cô và Dương Tĩnh hình như không được tốt lắm."  

 

“Từ khi tôi vào phòng trang điểm này đến giờ, cô vẫn luôn ám chỉ, khiêu khích muốn tôi làm gì đó."  

 

"Cô nói xem người bị cắm sừng, không phải anh ta đấy chứ?"  

 

 

Từ Ngạo Tuyết khó chịu nhíu mày, hốt hoảng nói: "Anh đang nói cái chó gì vậy, ai ám chỉ với khiêu khích tên cặn bã như anh? Nếu bây giờ đá được anh ra ngoài, tôi nhất định sẽ tạ ơn Chúa!”  

 

 

Từ Ngạo Tuyết là một người phụ nữ rất thông minh, mà phụ nữ thông minh thường giỏi dùng lời nói, cũng giỏi tạo ra đủ loại cảm xúc giả tạo.  

 

 

Nhưng khi đối diện với tên cáo già Tề Đằng Nhàn vốn đã trải qua hết thảy bao nhiêu chông gai này, những cái này đều bị hắn dễ dàng nhìn thấu.  

 

 

Tất nhiên hắn nhìn ra được, sau khi Từ Ngạo Tuyết nhìn thấy hắn đã cảm thấy rất kinh ngạc, chỉ là những lời nói phía sau đều chứa ám chỉ.  

 

 

Liên tục hỏi hắn muốn làm gì trong cái không gian khép kín này, còn có thể làm gì nữa đây?  

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play