Long Á Nam chọc cho Tề Đẳng Nhàn tức đến mức sắc mặt có chút khó coi, có ý gì đây, khinh thường cô ta?
"Nếu đã biết mình chỉ là một giáo quan, thấy chuẩn tướng như tôi mà còn không mau kính lễ? Không biết trên dưới phép tắc gì sao?”
“Có thật là cô đã lăn lộn nhiều năm ở chiến bộ không vậy?”
“Ngọc Tiểu Long có tố chất như vậy mà dạy ra được cấp dưới như cô?!"
Sắc mặt Tề Đẳng Nhàn cứng lại, hắn lạnh lùng mở miệng hỏi, quả là diệt triệt để vào tận suy nghĩ.
Tâm trạng Long Á Nam trở nên bùng nổ, cô ta phải lăn lộn nhiều năm như vậy, cẩn thận từng li từng tí mới có thể lên được chức sĩ quan cấp tá...
Còn gã Tề Đẳng Nhàn này không biết giẫm được vận cứt chó gì, đột nhiên được Phó Phong Vân coi trọng, thoáng cái đã thăng chức lên chuẩn tướng, hơn nữa còn là chuẩn tướng Cục chính trị!
Cục Chính trị chính là một bộ phận có quyền hành vô cùng lớn, dù cho là đi tới nơi đóng quân nào đều rất được coi trọng.
Long Á Nam hít sâu một hơi, lạnh lùng nói với Tề Đẳng Nhàn: "Ty chức Long Á Nam, tham kiến Chuẩn tướng Tề!”
Tề Đẳng Nhàn mỉm cười: "Nghỉ, không cần khách sáo như vậy đâu. Tôi là loại người thích tuỳ tiện một chút!”
“Tùy tiện sao! Được tiện nghi còn khoe mẽ!" Trong lòng Long Á Nam mắng cha mắng mẹ, hận không thể đem vặn đầu hắn xuống đá bóng.
Dương Quan Quan đứng nhìn Tề Đẳng Nhàn chọc người ta đến là thảm, vội vàng đi lên nói: "Long trưởng quan, người này thích gây khó dễ cho người khác, cô đừng quá để ý, cứ coi lời nói của hắn như rắm là được!
Tề Đẳng Nhàn nghe xong có chút tức giận, sao cái khuỷu tay này của hắn lại quơ ra ngoài thế này? Quá đáng!
Long Á Nam lễ phép cười cười, sau đó lạnh lùng nói với Tề Đẳng Nhàn: "Chuẩn tướng Tề, bây giờ anh mau đi theo tôi, chuẩn bị tham gia kiểm tra chất lượng!”
Tề Đẳng Nhàn lại lắc đầu đáp: "Hiện tại tôi không rảnh, hai ngày nữa đi.”
Long Á nam nổi trận lôi đình nói: "Anh coi khảo sát chất lượng là trò đùa à, nói hai ngày nữa là phải dời qua hai ngày nữa sao? Anh có biết mình chơi lớn như vậy sẽ làm cho người ta thấy khó chịu lắm không!”
Tề Đẳng Nhàn nói: "Không phải chỉ là một đám giám khảo thiếu đòn thôi sao, sao phải sốt ruột quá vậy?”
Long Á Nam cạn lời.
"Đặc biệt là cái tên Diệp Phi Lưu kia, anh ta nói mình đang ở Thượng Hải chờ tôi, đợi đến lúc tôi là người đầu tiên hạ gục anh ta." Tề Đẳng Nhàn nói.
"Hả... Anh đã gặp chủ khảo Diệp Phi Lưu rồi sao?” Long Á Nam hít một hơi khí lạnh, trầm giọng hỏi.
"Gặp qua rồi, chắc đang luyện đại thương." Tề Đẳng Nhàn nói.
Bộ dạng Long Á Nam trở nên nghiêm túc: "Nghe giọng điệu của anh hẳn là rất coi thường anh ta? Tôi khuyên anh tốt nhất không nên có tâm lý khinh địch như vậy, Diệp Phi Lưu dùng đại thương vô cùng nhuần nhuyễn, tập hình ý, bát cực, chỉ cần một cây đại thương là có thể nâng cái xe nặng mấy trăm cân nhảy trong nửa tiếng đồng hồ.
Tề Đẳng Nhàn nói: "Được rồi, tôi không có thời gian hàn huyền với cô nữa, tôi còn có việc phải làm, lát tôi còn muốn tham gia lễ đính hôn của Từ Ngạo Tuyết nữa!"
Sắc mặt Long Á Nam đen sì: "Tôi sẽ báo lại toàn bộ hành vi của anh cho tiểu thư!”
“Cô cái người này... Cô đi nói đi, có nói cũng vô dụng, tuy rằng cấp bậc của cô ấy cao hơn nhưng cũng không quản được tôi, cứ trêu chọc tôi đi, tôi lột da cho mấy người xem!” Tề Đẳng Nhàn khinh thường nói.
Long Á Nam bị loại người chuyên làm hành vi vô tổ chức vô kỷ luật như Tề Đẳng Nhàn chọc giận đến không chịu nổi, nhưng cô ta cũng biết rõ Tề Đẳng Nhàn không tham gia huấn luyện nghiêm túc mà là nhảy cóc vào, chắc chắn hắn không có tí cảm giác vinh dự gì với cái sứ mệnh này.
Long Á Nam xoay người, ôm giận rời đi, cô ta hiểu rất rõ mình không nói nổi tên Tề Đẳng Nhàn khốn khiếp này!
Tề Đẳng Nhàn khó chịu nói: "Ha, một sĩ quan cấp tá như cô, lúc rời đi không biết chào chuẩn tướng à?!”