Kim Thần Hi giận dữ nói: "Dương gia ở Thượng Hải chính là đất, chính là trời, nói một là một hai là hai! Nếu còn nhất quyết không nghe tôi thì đừng trách, sớm muộn gì cũng chết trong tay Dương gia mà thôi!”  

 

Dương Quan Quan đưa tay đè bả vai Kim Thần Hi lại, bình tĩnh nói: "Em họ, bây giờ đã khác xưa rồi. Nếu chị đã dám quay về thì có nghĩa là chị đã tự tin với sức lực của mình.”  

 

"Từ nhỏ chị đã sinh ra ở Dương gia, sinh ra ở Thượng Hải, tất nhiên chị biết rõ Dương gia ở Thượng Hải có ảnh hưởng như thế nào."  

 

"Em không cần khuyên đâu, chị sẽ không đi."  

 

“Đàn ông có việc nên làm, vậy thì phụ nữ cũng có những việc như thế!”  

 

Lúc nói lời này, ánh mắt cô ta vô cùng bình tĩnh, tâm lý ổn định, không nhìn ra chút hoảng hốt nào.  

 

Kim Thần Hi ngẩn người, cô ta nắm chặt nắm đấm của mình, lo lắng nói: "Em cảm thấy chị không cần nhất thiết phải đối đầu với Dương gia ở Thượng Hải như thế, chờ tới lúc bọn họ ra tay, chị muốn đi cũng khó.”  

 

Dương Quan Quan nói: "Em có biết bọn họ đã đào mộ của bố chị, đốt rồi mang tro cốt của ông ấy đi rải không?”  

 

Kim Thần Hi bỗng giật mình, nghẹn họng không nói được lời nào, cô ta thật sự thật không ngờ tới Dương gia lại có thể tuyệt tình đến mức này!  

 

Nói thế nào thì nói, Dương Trí vẫn là con cháu máu mủ ruột thịt của Dương gia cơ mà!  

 

"Chị thân là con gái của ông ấy, gặp chuyện như vậy làm sao có thể làm lơ được" Dương Quan Quan lại nói thêm.  

 

Kim Thần Hi không nói nên lời, mất một lúc lâu sau mới nói: "Nhưng mà... Chị ở lại Thượng Hải thật sự rất nguy hiểm! Với cả bây giờ chị có thể làm được gì đây? Dương gia quá lớn mạnh!”  

 

Dương Quan Quan mỉm cười nói: "Làm việc mình nên làm là được, nên đòi lại công bằng thì nhất định chị sẽ đòi!”  

 

Kim Thần Hi bất đắc dĩ thở dài: "Thôi được rồi, nếu chị đã quyết tâm tới vậy thì em cũng không nói gì nữa. Em cũng sẽ cố gắng giúp chị, nhưng em chỉ có thể lén lút giúp chị thôi, Dương gia mà trả thù em không chống đỡ được."  

 

“Chỉ cần em có lòng là được rồi, có người em họ như em thật tốt." Dương Quan Quan nói.  

 

“Chị thay đổi nhiều quá!” Kim Thần Hi không nhịn được cảm thán.  

 

Dương Quan Quan đáp: "Con người mà, không ai cũng sẽ thay đổi sao? Em cũng khác xưa đó, bây giờ xinh đẹp hơn nhiều!”  

 

Kim Thần Hi nói: "Nếu không có việc gì thì em về trước, em còn phải đi làm nữa... Hôm nay là ngày đính hôn của anh cả Dương Tĩnh, có lẽ chị còn được thoải mái thêm một ngày nữa, chờ khi dịp này qua đi nhất định phải cẩn thận hơn đó, đám người bên kia nhất định nhăm nhe chị!”  

 

Dương Quan Quan phải bảo đảm đủ kiểu khiến cô ta an tâm mới thôi.  

 

Sợ Dương gia tới gây chuyện? Hôm nay cô ta sẽ tới đó gây chuyện trước khi đám người đó bén mảng tới đây!  

 

"Em họ đối với cô rất chân thành nhỉ, không tệ." Tề Đẳng Nhàn nói.  

 

"Đúng vậy, cô ấy cũng coi như là người thân duy nhất của tôi ở Thượng Hải." Dương Quan Quan nhìn bóng lưng Kim Thần Hi rời đi, trên mặt lộ ra một nụ cười ấm áp.  

 

Tề Đẳng Nhàn ngáp một cái lười biếng: "Giờ cô ở nhà chờ tôi, tôi đi ra ngoài một chút.”  

 

Dương Quan Quan tò mò: "Ừ? Anh đi đâu vậy?”  

 

Tề Đẳng Nhàn đáp: "Đi tìm tình nhân cũ một chút!”  

Dương Quan Quan tặng hắn một cái trợn mắt.  

 

 

Chỉ là Tề Đẳng Nhàn còn chưa kịp đi ra cửa đã gặp được người mà Ngọc Tiểu Long sắp xếp tới.  

 

 

Người tới chính là Long Á Nam đã lâu không gặp.  

 

 

Từ lần Long Á Nam phạm sai lầm trước kia, Ngọc Tiểu Long đã dạy dỗ cô ta một thời gian, để người quay mặt vào tường nghiêm túc kiểm điểm.  

 

 

Mãi cho tới bây giờ mới được gặp lại cô ta.  

 

 

“Tề Đẳng Nhàn! Mau đi theo tôi!” Long Á Nam vừa tiến vào đã lạnh lùng nói, bày ra dáng vẻ không vừa mắt bất cứ thứ gì.  

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play