Cậu Kim cũng khó lòng thoát khỏi vận xui rủi bị ném ra ngoài, anh ta nằm trên đường lớn kêu rên không ngừng.  

 

“Long Môn ở Thượng Hải các cậu hiện tại là do ai làm chủ?” Tề Đẳng Nhàn nhìn Án Cường, thản nhiên hỏi.  

 

"A... Sau khi sư phụ mất, tất cả đều do sư tỷ của tôi đứng ra lo liệu."  

 

“Nhưng mà sư tỷ bị Tề tiên sinh ngài làm cho trọng thương, nên hiện tại cũng chỉ đành lui về sau."  

 

"Long Môn ở Thượng Hải bây giờ, hai phó đà chủ người nào cũng cố chấp cạnh tranh muốn lên chức..."  

 

"Công sức cả đời của sư phụ tôi, e là tiêu tán hết mất."  

 

Yến Cường cẩn trọng nói.  

 

Tề Đẳng Nhàn gật đầu, lúc trước khi hắn gặp Tần Đường Ngọc xung quanh cô ta vẫn có hai hộ vệ, võ công không quá cao cường nhưng thủ đoạn giết người đặc biệt sắc bén.  

 

Chỉ là sau khi bị hắn đánh cho trọng thương, trong thời gian ngắn như vậy đã bị phế xuống, không giữ được tình hình cũng là điều đương nhiên.  

 

Tề Đẳng Nhàn hỏi: "Có nghe nói qua chuyện tân đà chủ không?”  

 

Án Cường lắc đầu: "Vẫn chưa nghe qua... Tân đà chủ, chắc sẽ để phó đà chủ Tống Chí Mai và phó đà chủ Giang Sơn Hải phân thắng bại rồi mới quyết định.”  

 

Tề Đẳng Nhàn nghe đến đó, hắn chỉ cười cười, không nói gì.  

 

Dương Quan Quan đứng lẳng lặng ở một bên nhìn đàn em của Án Cường thu dọn căn phòng.  

 

Lộn xộn, lại còn bẩn thỉu chết mất...  

 

"A đúng rồi, phiền anh đi giúp tôi hỏi Cậu Kim kia một chút, hỏi xem căn phòng này là anh ta lấy từ tay ai." Dương Quan Quan lạnh lùng nói.  

 

Án Cường vội vàng chạy ra ngoài, một lát sau đã quay trở lại: "Dương tiểu thư, phòng này là do cậu ta lấy từ tay chị họ Dương Phỉ Phỉ của cô.”  

 

Dương Quan Quan cười lạnh: "Dương Phỉ Phỉ à, đúng là ác độc thật đấy! Khi nào quay lại nhất định tôi phải phế cô ta mới được!”  

 

Từ nhỏ tới nay, người coi thường và hay gây khó dễ cho cô ta nhất chính là chị họ Dương Phỉ Phỉ!  

 

Lần trước ở Trung Hải gặp mặt lần đầu tiên, chưa gì đã muốn phóng ngựa đâm chết cô ta.  

 

Khi đó cô ta vẫn còn nhát như thỏ đế nhưng hiện tại to gan lớn mật hơn nhiều, chẳng còn sợ hãi hay kính trọng gì nữa.  

 

Án Cường không tiện nói thêm, thấy sắp thu dọn căn phòng xong liền ngượng ngùng cười nói: "Nếu không có việc gì, tiểu đệ xin phép đi trước.”  

 

Tề Đẳng Nhàn cũng không còn việc gì sai bảo Án Cường, hắn phất tay để cho anh ta nhanh chóng cút đi.  

 

Án Cường vẫn cố duy trì cười, mang theo đàn em xám mặt rời đi.  

 

“Tất cả đám người kia đều đáng chết, nếu như không phải đang ở trong nhà, tôi nhất định phải giết bọn chúng!” Sau khi người rời đi, sắc mặt Dương Quan Quan không hài lòng nói.  

 

Tuy rằng đàn em của Án Cường đã quét dọn phòng ốc sạch sẽ nhưng cô ta luôn có cảm giác nơi này dơ bẩn, dù sao thì một màn vừa rồi đúng là ghê tởm không chịu được.  

 

Tề Đẳng Nhàn vỗ vỗ bả vai cô ta: "Đừng tức giận, tức giận sẽ làm tổn thương thân thể. Không phải cô cũng rất không vừa đó sao? Cậu Kim kia bị cô chặt đứt tứ chi rồi, nhưng mà tôi có nhắc nhở lúc cô phế cậu ta, thủ pháp lúc đó dùng sai, xương cốt kia nếu chữa tốt cậu ta vẫn có thể đứng lên lại bình thường đó..."  

Sau đó, Tề Đẳng Nhàn đích thân dạy bảo Dương Quan Quan phải xuống tay ở chỗ nào, nên dùng sức như thế nào.  

 

 

Dương Quan Quan lại học được tri thức mới, khẽ gật đầu: "Được, tôi hiểu rồi! Lần sau ai dám chọc tôi, tôi sẽ đối phó với hắn như vậy.”  

 

 

Tề Đẳng Nhàn cảm thấy ánh mắt kia của cô ta thật hung dữ, lại nhớ tới mình đã từng ôm cô ta ngã xuống một lần, hắn nhanh chóng thấy có chút sợ hãi, nghịch đồ này sẽ không dùng nó để đối phó mình đó chứ?  

 

 

Cũng chỉ là nhìn ngực thôi mà, không đến mức phải...

 

 

(*) Vân kê khởi vũ: Chỉ những người có chí hướng và tự mình phấn đấu kịp thời  

 

 

Dương Quan Quan lại đích thân dọn phòng một lần nữa, hơn nữa cô ta còn ném đi không ít đồ đạc.  

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play