Án Cường nghe nói như vậy thì sửng sốt không thôi, mồ hôi lạnh trên trán theo khuôn mặt nhỏ xuống đất.  

 

Anh ta đã sớm nghe sư tỷ Tần Đường Ngọc nói qua về Tề Đẳng Nhàn.  

 

Lúc ấy Tần Đường Ngọc cất công chạy đến Trung Hải tìm Tề Đẳng Nhàn để báo thù, kết quả là thất bại thảm hại, hơn nữa còn mang theo trọng thương về.  

 

Từ đó về sau, Tần Đường Ngọc đối với cái chết của Văn Dũng Phu cũng có một số hoài nghi.  

 

Bởi vì Tề Đẳng Nhàn nói Văn Dũng Phu không phải do hắn giết, hơn nữa khi Tần Đường Ngọc tới tìm hắn báo thù, cô ta cũng không bị hắn giết.  

 

Tần Đường Ngọc quyết định quay về điều tra lại về cái chết của Văn Dũng Phu, phát hiện ra vết thương trí mạng là viên đạn găm vào trán.  

 

Mà Tề Đẳng Nhàn ngày đó còn chưa từng dùng đến súng, mà cho dù muốn giết Văn Dũng Phu thì hắn cũng chẳng cần dùng đến súng, chỉ bằng nắm đấm cũng đã đủ rồi.  

 

Nhưng dù thế nào đi nữa thì việc Văn Dũng Phu bại trận trong tay Tề Đẳng Nhàn, hơn nữa còn bị hắn kéo đứt cánh tay là sự thật không thể nào chối cãi.  

 

“Nói vậy ngài chính là Tề tiên sinh – Tề Đẳng Nhàn!” Án Cường ho khan một tiếng, khách sáo chào hỏi.  

 

Tề Đẳng Nhàn đáp: "Là tôi, tôi muốn nghe lại lời cậu vừa nói, cậu nói lại lần nữa đi?”  

 

Án Cường vội vàng chối: "Vừa rồi tôi chỉ nói giỡn, làm sao tôi có thể nói ra loại lời ngu xuẩn đó được chứ?”  

 

Đàn em của Án Cường sợ đến mức ngây người, đại ca của bọn họ tự nhiên sao lại khách khí với người này như vậy? Rốt cuộc hắn có lai lịch gì ghê gớm?!  

 

“Anh Cường, hắn là ai thế?” Một tên đàn em không nhịn được mở miệng hỏi.  

 

"Câm miệng, liên quan rắm gì đến mày?" Án Cường tát tên đàn em lệch mặt sang một bên.  

 

Cậu Kim đứng đó cũng ngây ngẩn cả người, lắp bắp: "Anh Cường, cái này... Cái này không đúng..."  

 

Án Cường cười nhạt: "Chuyện của cậu ta, tôi mặc kệ, tôi chỉ mang người tới hóng chuyện thôi.”  

 

Tim anh ta đập nhanh như đánh trống, trong lòng sợ hãi không chịu nổi, sư phụ của anh ta còn chẳng phải là đối thủ của người ta, sư tỷ cũng bị đánh trọng thương, còn có vị thiếu đà chủ thiên tài Văn Tư Thuận cũng bị đánh cho thảm hại, anh ta có tài đức gì đâu mà dám đến khiêu khích hắn chứ?  

 

Cậu Kim sợ hãi, vội vàng nói: "Anh Cường, anh không thể mặc kệ tôi được! Tôi, tôi... Miễn là anh giúp tôi, muốn gì tôi cũng chiều anh hết!”  

 

Án Cường lạnh lùng: "Cậu ở trong nhà người ta tụ tập hút thuốc cấm, còn quan hệ nam nữ loạn hết lên, tôi không rảnh mà quản loại chuyện ghê tởm này!”  

 

Cậu Kim vừa mới đứng dậy, Dương Quan Quan thoáng cái đã đứng ở trước mặt anh ta, sau đó nhếch miệng cười.  

 

Cánh tay còn lại của cậu Kim trực tiếp bị Dương Quan Quan bắt được, “răng rắc” một tiếng liền bẻ gãy, cùng lúc đó đầu gối anh ta bị hai cú đánh liên tiếp, “bụp bụp” hai tiếng, đá đến mức muốn nứt ra!  

 

Trong miệng cậu Kim liên tục phát ra tiếng kêu thảm thiết, cả người nằm tê liệt trên mặt đất, tứ chi bị phế hoàn toàn!  

Đám bạn của cậu Kim đều sợ tới mức không dám ló mặt ra ngoài, người gọi đến không phải đã bị Tề Đẳng Nhàn doạ sợ rồi sao? Hơn nữa, đám bạn nam của anh ta cũng đã nằm hết trên mặt đất.  

 

 

Án Cường nhìn thấy một màn này, cho dù đang mặc áo vest cũng cảm thấy lạnh cả người, với thân thủ này của Dương Quan Quan, anh ta còn chẳng phải đối thủ nữa huống chi là Tề Đẳng Nhàn thâm sâu khó lường!  

 

 

"Tề tiên sinh, nếu không có việc gì thì tôi xin phép đi trước, không quấy rầy mọi người nữa." Án Cường vội vàng nói.  

 

 

"Anh Cường đúng không?" Tề Đẳng Nhàn lại thản nhiên hỏi.  

 

 

Trong lòng Án Cường trở nên lạnh lẽo, anh ta sợ mình sẽ chết ở chỗ này mất.  

 

 

Tề Đẳng Nhàn lại lên tiếng: "Những thứ rác rưởi này cậu phải dọn dẹp đi, thêm cả căn phòng lộn xộn này, cũng phải dọn luôn cho tôi rồi đi đâu thì đi chứ?”  

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play