Ban nãy tất cả mọi người đều tưởng là Tề Đẳng Nhàn không phục, ngay cả Hà Định Khôn cũng nghĩ vậy, không ai có thể ngờ được hắn lại nói ra một câu như thế.  

 

“Ơ?” Triệu Tân Lan sững sờ.  

 

 

Tề Đẳng Nhàn nói: “Hà thiếu gia đúng là lợi hại thật đấy, tôi rất bội phục anh. Tôi tuyên bố từ nay trở đi, quảng trường ở trước cửa nhà họ Hứa sẽ được đổi tên thành quảng trường Hà Định Khôn, Hà Định Khôn là lợi hại nhất!”  

 

 

Nghe xong những lời ấy của Tề Đẳng Nhàn, khuôn mặt của Hà Định Khôn trở nên ngơ ngác, thậm chí anh ta còn có chút ngượng ngùng: “Đừng đừng đừng… Đừng có mà nói như vậy, chứ phải khiêm tốn một chút, nếu như chuyện này truyền đi khắp nơi thì tôi còn dám gặp ai nữa đây?”  

 

 

“Ồ? Cũng không tệ đâu, cũng dám thừa nhận bản thân không bằng người khác đấy.” Hai chị em Triệu Tân Lan và Triệu Tân Không đều gật gù đồng tình, bọn họ hoàn toàn không hiểu Tề Đẳng Nhàn đang muốn làm trò gì nữa.  

 

 

Dù sao Hứa Ức Ngọc cũng là một thanh niên trẻ tuổi, cô biết ngay Tề Đẳng Nhàn đang giả vờ nịnh bợ nhưng thực ra là muốn mỉa mai Hà Định Khôn, đành phải nhìn hắn bằng vẻ mặt dở khóc dở cười. Nhưng đồng thời khi suy nghĩ kỹ thì Hứa Ức Ngọc lại cảm thấy có hơi buồn bã trong lòng, là do Tề Đẳng Nhàn phát hiện sự chênh lệch giữa bản thân và một người thuộc gia tộc giàu có quá lớn nên mới dùng cách thức như vậy để trút hết bực bội trong lòng hay sao?  

 

 

Hứa Trường Ca không nhịn được mà dùng ánh mắt có chút thất vọng để liếc nhìn Tề Đẳng Nhàn, lẽ ra một bậc nam nhi thì không nên khom lưng uốn gối trước quyền lực to lớn như vậy chứ.

 

 

“Bây giờ cháu còn trẻ, chú nghĩ là cháu nên giữ vững bản tâm, lẽ ra cháu không nên uốn gối khom lưng chỉ vì người khác có quyền có thế, như vậy là không được đâu.”  

 

 

Sau khi bữa cơm tối kết thúc, Hứa Trường Ca gọi Tề Đẳng Nhàn vào trong phòng làm việc rồi dốc lòng dạy dỗ hắn.  

 

 

Hiển nhiên là Hứa Trường Ca đã thực sự coi Tề Đẳng Nhàn như một nhân tố trẻ rất có tiềm năng, cũng vì thế nên ông mới ôm ý định muốn bồi dưỡng nhân tài.  

 

 

Tề Đẳng Nhàn cười ha ha mấy tiếng rồi nói: “Chú Hứa ơi, cháu chỉ muốn đùa cho mọi người vui vẻ thôi mà, hơn nữa cháu cũng không muốn cãi nhau với cô Triệu cho lắm. Đừng nói là chú thực sự nghĩ rằng cháu sợ cái tên Hà thiếu gia kia đấy nhé?”  

 

 

Sau khi nói xong những lời này, Tề Đẳng Nhàn bèn mở điện thoại di động ra rồi giơ tin nhắn mà mình đã gửi cho Hoàng Sung lên để Hứa Trường Ca đọc cùng.  

 

 

Hứa Trường Ca nhìn thoáng qua màn hình điện thoại, sau đó không kìm được mà tỏ vẻ ngạc nhiên, ông hỏi: “Thì ra là cháu giúp chú khuyên nhủ Dương tiểu thư sao? Bảo sao mà cô bé ấy lại đột nhiên thay đổi ý định… Xem ra là do chú nghĩ nhiều rồi!”  

 

 

Tề Đẳng Nhàn gật đầu, sau đó nói thêm: “Chỉ là cháu có một chút quan hệ mà thôi, cũng may là mối quan hệ giữa anh ta và Dương tiểu thư cũng không phải là quá tệ, thế nên cháu mới nhờ anh ta nói giúp cho chú.”  

 

 

Hứa Trường Ca nở nụ cười rồi nói: “Tốt quá rồi, chú cảm ơn cháu nhiều lắm, Tiểu Lý!”  

 

 

Tề Đẳng Nhàn xua tay: “Chú Hứa đừng khách sáo quá làm gì, chú là một con người vừa chính trực lại vừa chân thành, hơn nữa chú còn đối xử với cháu rất tốt, dĩ nhiên là cháu phải báo đáp lại chú chứ ạ.”  

 

 

Hứa Trường Ca giơ ngón tay cái lên với Tề Đẳng Nhàn, sau đó nói: “Có thực lực nhưng lại khiêm tốn bản thân, thế là rất tốt!”  

 

 

Tề Đẳng Nhàn mỉm cười.  

 

 

Chẳng qua cũng chỉ vì Hứa Trường Ca không nhận ra Tề Đẳng Nhàn nên ông mới có thể nói ra những lời như vậy mà thôi… Nếu như Tề Đẳng Nhàn thực sự khiêm tốn thì đã không có nhiều người bị Nhị đương gia làm cho bẽ mặt trước đây rồi.  

“Chú Hứa à, chú có muốn nhà họ Hứa của chú trở thành một gia tộc quan trọng chủ chốt ở thành phố Hương Sơn này hay không?” Đột nhiên Tề Đẳng Nhàn lên tiếng hỏi.  

 

 

“Dĩ nhiên là có rồi, chú cố gắng vì sự nghiệp buôn bán của mình như vậy cơ mà, chẳng phải là để xây dựng nên một cơ đồ hay sao?” Hứa Trường Ca vừa gật đầu vừa nói.  

 

 

Tề Đẳng Nhàn bèn nói với ông: “Cháu có thể giúp đỡ chú đấy ạ.”  

 

 

Hứa Trường Ca hơi sửng sốt một chút, sau đó ông bật cười và nói: “Tiểu Lý à, cháu đến đây nghĩa là cháu đang giúp chú rồi đấy! Hơn nữa thành phố Hương Sơn là một vùng đất ngọa hổ tàng long, không giống như nước Nam Dương của cháu nơi chỉ có một gia tộc là nhà họ Trần xưng bá thiên hạ đâu. Cháu vẫn còn trẻ, cháu không nên dùng giọng điệu quá chắc chắn khi nói về một điều gì đó, nếu không thì cháu sẽ bị người khác cười nhạo đấy.”  

 

 

“Chú thì sẽ không cười nhạo cháu, bởi vì chú nhận ra rằng cháu sở hữu những phẩm chất rất tốt đẹp, không chỉ vậy mà cháu còn rất có năng lực nữa, có lẽ trong một khoảng thời gian không xa sắp tới thì cháu sẽ có cơ hội để làm điều cháu vừa mới nói.”  

“Vậy nhưng cháu không nên nói ra điều này quá sớm, cháu nên đợi đến lúc bản thân đã có đủ thực lực rồi hẵng nói sau!” 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play