Hứa Ức Ngọc không nhịn được mà nhíu mày, nhưng cô vẫn không nói một lời nào cả. Cô hiểu rõ rằng nhà họ Hứa hiện nay đang cần một bước ngoặt,đồng nghĩa với việc bọn họ cần một thế lực bên ngoài thật mạnh mẽ hỗ trợ để thúc đẩy sự phát triển của bọn họ.   

 

 

“Hà thiếu gia đang ngồi ở trong nhà kia kìa, con mau vào trong đó mà chào hỏi đi, nếu để người ta nghĩ rằng nhà chúng ta không biết phép tắc gì thì không tốt đâu!” Triệu Tân Lan vội vàng nói với con gái.  

 

 

Hà Định Khôn đang ngồi ở ghế sô pha trong phòng khách, thấy đoàn người bước vào thì mỉm cười rồi đứng dậy, sau đó quay mặt về phía Hứa Trường Ca mà nói lời chào: “Chào chú Hứa!”  

 

 

“Hà thiếu gia đấy à, chào cậu chào cậu.” Hứa Trường Ca bắt tay với Hà Định Khôn. “Cậu không cần phải khách sáo như thế đâu, cứ ngồi xuống đi đã.”  

 

 

Hà Định Khôn nói: “Ban nãy Triệu Tân Không đã kể lại cho cháu nghe về tình hình của gia đình chú rồi. Vấn đề không phải là quá lớn đâu, cháu rất thân thiết với bên phía Dương tiểu thư, thậm chí cháu còn vừa mới hẹn cô ấy là ngày mai sẽ cùng nhau dùng bữa, nhất định cô ấy sẽ nể mặt cháu thôi mà.”   

 

 

“Hà thiếu gia mới là quý nhân có thể giúp đỡ gia đình chúng ta, cậu ấy tới đây để giúp chúng ta thành công, chứ đâu như một số người nào đó, chỉ biết làm hỏng việc.” Triệu Tân Lan bắt đầu chỉ cây dâu mà mắng cây hòe, không cần nghĩ cũng biết bà ta đang muốn ám chỉ vị khách đường xa đến từ Nam Dương là Tề Đẳng Nhàn.  

 

 

Hứa Trường Ca mỉm cười rồi nói: “Nếu như Hà thiếu gia có thể giúp đỡ chúng tôi thì thực sự là không còn gì tốt hơn nữa rồi, có điều không biết Hà thiếu gia muốn đưa ra điều kiện gì với chúng tôi đây?”   

 

 

Hà Định Khôn nhanh chóng đáp lại: “Ha ha ha, cũng chỉ là giúp đỡ một chuyện nhỏ mà thôi, cháu thì có điều kiện gì đâu cơ chứ?”  

 

 

Đúng lúc đó, tiếng chuông điện thoại của Hứa Trường Ca reo lên, ông bèn lấy ra xem thử, lập tức ngạc nhiên vô cùng, Không ngờ người gọi tới lại là Dương Quan Quan!  

 

 

Dương Quan Quan vừa thấy đầu dây bên kia bắt máy đã đi thẳng vào vấn đề, cô ta nói: “Hứa tổng à, cháu đã suy nghĩ kỹ về hạng mục mà chú vừa mới đề xuất rồi, chúng ta có thể thử hợp tác một chút, cũng không hại gì cả, ngày mai chúng ta gặp nhau nói chuyện đi.”  

 

 

Hứa Trường Ca bèn nở nụ cười mừng rỡ: “Được, chú chỉ chờ những lời này của cháu thôi đấy Dương tiểu thư! Vậy thì ngày mai chúng ta sẽ gặp nhau nhé!”  

 

 

“Thế nào? Có đúng là Dương tiểu thư đã gọi điện cho anh không?” Triệu Tân Lan hỏi với vẻ mặt vô cùng hưng phấn, hai mắt của bà ta cũng sáng rực lên.  

 

 

“Chắc chắn là thế rồi, anh rể vừa mới gọi tên cô ấy mà!” Triệu Tân Không lập tức hùa theo. “Nhất định là lần này tập đoàn đầu tư Hứa thị sẽ có thể tiến thêm một bước rất xa, sau đó tất cả mọi người đều có thể kiếm được thêm thật nhiều tiền.”  

 

 

Triệu Tân Lan nói: “Em trai à, em thực sự quá lợi hại!”  

 

 

Triệu Tân Không đáp lời bà ta: “Chị đừng cảm ơn em vội, đây đều là nhờ có mặt mũi của Hà thiếu gia thôi.”  

 

 

Hà Định Khôn không nhịn được mà tỏ vẻ ngạc nhiên, anh ta sửng sốt: “Ơ? Nhưng mà tôi mới chỉ vừa hẹn Dương tiểu thư cùng ăn một bữa cơm thôi mà, tôi còn chưa nói với cô ấy cụ thể tôi muốn nhờ vả chuyện gì nữa…”  

 

 

Triệu Tân Không bèn tâng bốc anh ta: “Vậy thì chắc chắn là do Dương tiểu thư nghĩ rằng cậu muốn nói chuyện này giúp anh rể tôi, thế nên cô ấy mới nể mặt Hà thiếu gia để đồng ý trước thời hạn đấy. Có khi chỉ cần đợi đến ngày mai thôi là Dương tiểu thư sẽ đưa ra một chuyện gì đó cần nhà họ Hà trợ giúp cũng nên?”  

 

 

Hà Định Khôn gật đầu như có điều suy nghĩ, tuy anh ta cũng hơi thắc mắc nhưng lại không do dự quá lâu về vấn đề này.  

 

 

“Thấy chưa, người ta như thế này mới là giai cấp cao nhất ở thành phố Hương Sơn, có mặt mũi biết chừng nào! Muốn nhờ vả ai cũng được cả!” Triệu Tân Lan nói bằng giọng the thé.  

Hứa Ức Ngọc chỉ cảm thấy vừa lúng túng vừa khó xử, có điều cô không thể phủ nhận được rằng những lời mẹ mình vừa mới nói là sự thật. Nhà họ Hà thuộc giai cấp cao nhất ở nơi này, bất kỳ ai cũng sẽ phải nể mặt mà giúp đỡ bọn họ.  

 

 

Tề Đẳng Nhàn không nhịn được mà mỉm cười, sau đó hắn hỏi: “Cô Triệu à, cô có chắc chuyện này là do Dương tiểu thư nể mặt Hà thiếu gia hay không?”  

 

 

Triệu Tân Lan phản bác lại: “Sao nào? Không phải là do Dương tiểu thư nể mặt cậu ấy thì chẳng lẽ là do Dương tiểu thư nể mặt cậu chắc! Cậu chỉ là một tên ngoại lai đến từ Nam Dương thôi, có tư cách gì mà khiến Dương tiểu thư phải nể mặt cậu cơ chứ!”  

 

 

Triệu Tân Không cũng nói xen vào bằng giọng lạnh lẽo: “Có một số người là cóc ghẻ nhưng cứ đòi ăn thịt thiên nga, không biết tự soi bản thân trong vũng nước đái đi à, xem mình có mặt mũi như thế nào mà dám tự so sánh với Hà thiếu gia?”  

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play