Mắt phượng tiêm quyền đánh xuống chính là một lực có khả năng 

xuyên thấu, một khi bị đánh trúng thì không chết cũng tàn phế, dù sao thì toàn bộ lực đạo cũng đều tập trung vào một khối đốt xương nhô lên kia. 

Nhưng hai chiêu này hạ xuống vẫn còn chưa đủ để Tề Đằng Nhàn hô lên câu lợi hại, mà lợi hại hơn chính là tay trái bắt kịp theo hạ xuống phản đòn, một khi bị nằm sẽ lập tức bị vặn gãy khớp xương. 

Loại người như Khải Hoàn này cả ngày lăn lê bò lết ở cửa sinh tử trong quân doanh, đấu pháp tự nhiên sẽ cực kỳ cay độc tàn nhẫn, vừa ra chiêu là muốn lấy mạng người, muốn để ông ta đánh ra chiêu thức đẹp thì ngược lại là làm khó cho ông ta. 

Hơn nữa, một bộ các chiêu thức liên tiếp của Khải Hoàn còn có một loạt biến hóa. 

Dụ Khôn đứng xem ở một bên kinh hãi, nếu chính mình đi lên gặp phải một chiêu kia của Khải Hoàn thì đúng thật là như bị xích sắt cầm chân, tiến không thể tiến, lùi không thể lùi! 

 

Một chiêu này đánh cho đối thủ trở tay không kịp, tiến thoái lưỡng nan! 

Khiến đối phương sinh ra do dự. 

Mà một khi do dự thì tất sẽ bại trận! 

Nhưng Tề Đằng Nhàn chỉ đứng tại chỗ mà không lùi bước nào, lệch một chút rồi quay một vòng, cắm đột nhiên cúi xuống rồi lui về! "Bang!"

Nắm tay đánh xuống trực tiếp bị cắm và xương quai xanh của hắn kìm kẹp, mà khớp xương nhô lên kia cũng chỉ cách yết hầu hắn hai centimet nhưng cố tình không thể đánh tiếp vào được nữa. 

Chỉ là cũng may tay trái của Khải Hoàn bắt được tay phải của Tề Đẳng Nhàn, phát lực gân cốt một cái khiến gân xanh trên cánh tay vang lên, bộc phát ra lực đạo kinh người như muốn vặn gãy cổ tay của hắn! 

 

“Xong rồi, trò chơi kết thúc, tay của hắn sẽ bị chặt đứt!” 

“Thoạt nhìn tuy Khải Hoàn gầy nhưng lực gân cốt rõ ràng đã luyện tới trình độ không giống bình thường, cho dù là sắt thép cũng có thể dễ dàng vặn gãy” 

Dụ Khôn đứng xem ở một bên liên tục cười lạnh ở trong lòng. 

Chỉ là toàn bộ tay của Tề Đằng Nhàn trong nháy mắt này tựa như bị thổi phồng mà sưng to lên, cánh tay vốn dĩ nhìn qua đã có chút mập mạp, ở thời điểm này càng mạnh đến mức giống như chân gấu! 

Gần xanh trên trán Khải Hoàn nảy lên kịch liệt, dùng hết sức lực cũng không thể vặn gãy được cổ tay của đối phương, thậm chí lực chấn động quay lại còn khiến ông ta suýt nữa rời tay! 

Khải Hoàn biết chính mình đây đã gặp phải cao thủ tuyệt đỉnh nên lập tức lùi chân phải ra sau, đứng trong tư thế lao tới rồi bất ngờ thả ra, đồng thời chân trước lùi về muốn kẹp chặt chân của Tề Đảng Nhàn để phá vỡ thế thăng bằng của hắn. 

Cánh tay của Tề Đằng Nhàn run lên, toàn bộ cánh tay dường như biến thành trục của một khẩu súng lớn! 

Ngón tay của Khải Hoàn nháy mắt không thể duỗi ra được, khớp xương thậm chí còn run lên như có chút đau đớn. 

Ông ta không chút nghĩ ngợi duỗi cánh tay ra, thẳng tắp hướng ra ngoài! 

Ngay sau đó ông ta cũng phải cảm tạ bản thân mình đột nhiên nhanh trí gập khuỷu tay về va chạm quyền. 

Bởi vì băng quyền của Tề Đằng Nhàn đã lặng yên không một tiếng động tới trước người ông ta tự bao giờ, nếu không phải khuỷu tay của ông ta gập vào ngăn trở thì giây tiếp theo nhất định sẽ bị đánh bay ra ngoài. 

“Người tên gọi họ Tề này đúng là cao thủ, so với mình hay Khải Hoàn 

còn phải lợi hại hơn gấp mười lần!” Dụ Khôn nhìn thấy một màn này thì mới hoàn toàn bừng tỉnh. 

“Không được, sát tâm của tên này đối với mình rất nặng, mình phải chạy trốn trước mới được” 

“Chờ khi thoát rồi lại liên lạc với Trần tiên sinh bày kế khác!” 

Nghĩ xong xuôi đâu vào đấy rồi, cả người Dụ Khôn co lại, lặng yên không một tiếng động lui ra bên ngoài quân doanh. 

Lúc này mọi người đều đang chú ý tới tình chiến đấu giữa sân thao luyện, một đám đều tập trung tinh thần nhìn không chớp mắt nên căn bản không hề chú ý tới Dụ Khôn đang chạy trốn đào tẩu. 

Dụ Khôn cũng không dám đi ở đường lớn mà sau khi rời khỏi quân doanh thì lập tức chui vào trong rừng, chọn đường mòn để đi, không dám dừng lại dù chỉ là một khắc. 

Lại nói sau khi Khải Hoàn ngăn được một quyền của Tề Đằng Nhàn kia thì lập tức muốn lùi về phía sau để điều chỉnh lại hơi thở rồi tiếp tục chiến đấu. 

Nhưng nào đâu có biết nắm tay của Tề Đảng Nhàn mở ra một chút hóa thành ưng trảo gắt gao chế trụ cánh tay của ông ta, sau đó từ dưới bụng truyền lên một tiếng ếch kêu to. 

Chỉ thấy hắn mở miệng phun ra một hơi, khẩu khí ngưng tụ thành một đoàn trắng xóa y như một nắm đấm, bang một cái đấm thẳng xuống mặt của Khải Hoàn. 

Nếu Tề Đằng Nhàn dùng toàn lực phun khí thì thậm chí có thể so với lực ảnh hưởng của một cao thủ khi ra chiêu nghiêm mộc long, huống hồ gì còn là dùng toàn lực phun xuống mặt của Khải Hoàn?! 

Khải Hoàn chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm lại, mũi đau xót, nước mắt ròng ròng chảy xuống.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play