Ánh mắt của Khải Hoàn qua lại đánh giá hai người rồi dừng lại lâu hơn một chút ở trên người của Dụ Khôn, bởi vì dung mạo của Tề Đảng Nhàn thật sự là quá không khiến cho người ta ấn tượng gì cả, nhìn qua không giống một cao thủ.
Dụ Khôn cũng đang đánh giá Khải Hoàn, anh ta chỉ cảm thấy người này mặc dù thoạt nhìn tuy gầy yếu nhưng trong cơ thể lại mơ hồ toát ra một cỗ lực lượng cực kỳ cường đại!
“Người tên Khải Hoàn này chuyên môn luyện lực gân cốt, là một cao thủ rất lợi hại.” Trong lòng Dụ Khôn thầm nghĩ.
Như thế nào gọi là lực gân cốt?
Lực gân cốt chính là người trời sinh ra đã có sẵn lực lượng.
Lúc trẻ em mới sinh ra gần như không có gì gọi là lực lượng cơ bắp cả, nhưng một khi bọn chúng bắt được thứ gì đó thì người khác rất khó để gỡ ngón tay của bọn chúng ra được, mà cỗ lực lượng đấy chính là thuộc về lực gân cốt.
Chờ sau khi trẻ em lớn dần lên, cơ bắp bắt đầu trưởng thành, vận dụng càng nhiều thì cũng chính là lực lượng cơ bắp.
Nội gia quyền chú trọng khai phá nhất chính là lực gân cốt, lực lượng cơ bắp, những thứ ngược lại chỉ là bước tiếp theo.
này cũng đúng là vì sao, thời điểm ở xã hội hội cũ có rất nhiều tông sư quyền thuật thoạt nhìn mong manh yếu đuối nhưng trên thực tế vừa ra tay một cái là có được sức mạnh chẻ vàng nát đá.
Tề Đẳng Nhàn thoạt nhìn qua cũng không cường tráng nhưng một khi phát lực thì so với những đại lực sĩ đó còn đáng sợ hơn rất nhiều.
Mà người tên Khải Hoàn anyf đã gầy như vậy rồi còn có thể được Mạc Khang đánh giá là cao thủ cực kỳ lợi hại thì không thể biết được là lực gân cốt kia đã luyện được tới trình độ nào!
“Mạc Khang là quân phiệt một phương, lại có binh quyền như vậy, không lo không mời chào được cao thủ. Nhưng cho đến hiện tại vẫn chưa thể so sánh được với Khải Hoàn thì có thể nghĩ được trình độ của hắn lợi
hại bạo nhiêu!”
“Trước khi biết rõ ràng thực lực và phương thức chiến đấu của đối phương thì tùy tiện giao thủ đối với mình mà nói chính là mười phần bất lợi.
“Vậy để cái tên phế vật Tề Thiên gì kia thử trước xem!”
Trong lòng Dụ Khôn chớp lên một ý niệm, chuẩn bị áp trận để Tề Đằng Nhàn lên trước thăm dò xem đối thủ là người như thế nào.
Khải Hoàn vẫy tay với Mạc Khang một cái, dẫn anh ta tới một sân thao luyện phía sau, sau đó Khải Hoàn đứng ở giữa sân vừa cởi áo khoác vừa bễ nghễ nhìn tứ phương nói: “Ai muốn lên tìm chết trước đây?!”
Dụ Khôn nói với Mạc Khang: “Vị Tề sư phó này không phải nói là so với tôi còn lợi hại hơn sao? Để hắn lên thử xem là được, xem thử xem hắn còn dám mạnh miệng như vậy hay không!”
Trần Ngư nhíu mày nói: “Dựa vào cái gì?”
Tề Đằng Nhàn lại duỗi tay ngăn cô lại, không cho cô nói tiếp rồi cười lạnh nói: “Mặc kệ thế nào thì hôm nay anh ta cũng chết chắc rồi, không cần phải so đo với một người chết.
Ở trong lòng hắn thì Dụ Khôn chính là một người đã chết, mặc kệ trận luận võ này có kết quả ra sao đi nữa thì hắn nhất định phải gặt đầu của Dụ Khôn xuống, miễn cho để ông ta trở về làm lộ ra bí mật.
Tề Đẳng Nhàn chậm rãi đi tới giữa sân thao luyện, bộ dáng bụng phệ nhìn qua rất buồn cười chọc tới một đám chiến sĩ đều bật cười lên ha hả. “Buồn cười thật, tìm một người mập mạp như vậy tới khiêu chiến tướng quân của chúng ta sao? Không sợ lát nữa hắn bị tướng quân của chúng ta đánh cho ra bã sao?”
“Mạc Khang, anh không tìm ra được người nào nữa sao, sao ai cũng có thể mang tới đây thật giả lẫn lộn thế?”
Khải Hoàn lại không có ý gì khác mà chỉ đánh giá trên dưới Tề Đằng Nhàn một lượt.
Võ giả bụng phệ phần lớn đều là cao thủ luyện nội công rất tốt, nhìn
những cổ tháp, đạo quan thần tượng kia mà xem, trong đó có không ít người đều mang bộ dáng bụng phệ.
Dụ Khôn híp mắt cẩn thận quat sát động tác của Khải Hoàn, ở trong mắt của ông ta thì Tề Đẳng Nhàn chính là đồ không biết sống chết, hơn phân nửa là sẽ chết ở dưới độc thủ của Khải Hoàn.
Đại danh của Khải Hoàn đã sớm vang vọng ở vùng Tam Giác Độc, thậm chí còn có người nói vũ lực cá nhân của hắn đã sớm siêu việt hơn cả tướng quân Nãi Tín lúc trước mà hắn đi theo!
“Đến đây đi!” Khải Hoàn bình tĩnh nói: “Tôi không hỏi tên của cậu là vì nếu như cậu đã là người chết thì hỏi cũng không có tác dụng gì”
“Nếu cậu có thể thắng tôi thì có lẽ tôi sẽ bằng lòng nghe thử tên cậu một chút, thậm chí có thể uống với cậu một chén rượu!”
Tề Đằng Nhàn nghe thấy lời này thì trên mặt hiện lên một tia ý cười, tuy rằng Khải Hoàn ngông cuồng nhưng lại có một cỗ hào khí ở bên trong. Hắn thích hào khí như vậy.
Cho nên hắn hơi hơi ôm quyền, nói: “Mời!”
Ánh mắt của Khải Hoàn ngưng lại, sau khi ông ta triển khai quyền cước thì bước vọt lên một bước, tốc độ cực nhanh tựa như một tia chớp màu lục đậm!