Trong lòng Tạ Cuồng Long đã sớm thăm hỏi mười tám đời tổ tông của Tề Đẳng Nhàn một lần, sau đó nói với Lý Vân Uyển, nói: “Chào chị dâu!”
Lý Vân Uyển kỳ quái nói: “Hả, anh thu đàn em từ khi nào vậy? Sao em không biết!”
“Haiz, anh ta không gì bản lĩnh, nên anh cũng là không đề cập đến với em. Lúc này tình cờ đụng phải, mới để anh ta lại đây nhận mặt!” Tề Đẳng Nhàn đĩnh đạc nói.
Tạ Cuồng Long trong lòng đã chảy máu, hận không thể chọc chiếc đũa này vào tim Tề Đẳng Nhàn.
Cái gì kêu là không có bản lĩnh?
“Cậu chính là Tề Đẳng Nhàn?” Triệu Đồ Long ngay đúng lúc này mở miệng hỏi, ánh mắt nhìn về phía hắn, cực kỳ hứng thú, phảng phất như nhìn thấy động vật hiếm quý.
“Vì sao tôi lại thường xuyên gặp được nhiều người nói chuyện vớ vẩn như vậy nhỉ?” Tề Đẳng Nhàn hỏi ngược lại.
Hắn cảm giác được, thái độ của người này không thân thiện lắm với hắn, trong lời nói còn mang theo khiêu khích cùng sát khí.
Cho nên, hắn đương nhiên sẽ không đáp lại lời gì hay.
Nghiêm Mộc Long lại nhàn nhạt nói: “Các người ăn của các người đi, nói chuyện vô nghĩa nhiều như vậy làm gì?”
Tề Đẳng Nhàn vỗ vai Tạ Cuồng Long, nói: “Đàn em, bữa cơm hôm nay, để đại ca là tôi mời, đừng khách khí, ở trước mặt bạn bè của anh, cần phải có mặt mũi!”
Tạ Cuồng Long hận không thể giết hắn, xanh mặt, một câu cũng không nói ra.
“Bởi vì tôi muốn đánh chết cậu!” Triệu Đồ Long ngay lúc này nhe răng trợn mắt mà cười với Tề Đẳng Nhàn, nghiêm túc nói.
"Người muốn đánh chết tôi rất nhiều, anh phải đi xếp hàng.” Tề Đẳng Nhàn lắc đầu, nói.
Triệu Đồ Long không ngừng đánh giá hắn, nhìn đến mức hắn có chút không được tự nhiên.
Tề Đẳng Nhàn lạnh lùng nói: “Nhìn người ta làm gì? Về nhà mà mẹ nhà anh ấy.”
Triệu Đồ Long mày nhíu lại, chuẩn bị đứng dậy.
Nhưng, Nghiêm Mộc Long lại duỗi tay đặt ở lên vai hắn ta nhấn một cái, nói: “Hôm nay tới đây là để ăn cơm, không phải để gây chuyện.”
Triệu Đồ Long chỉ có thể từ bỏ, dù sao, nơi này là Thượng Hải, hắn ta phải nghe lời Nghiêm Mộc Long.
Tề Đẳng Nhàn và Lý Vân Uyển cũng rời khỏi đó, ngồi xuống một cái bàn ở trong góc, sau đó gọi món ăn.
“Như thế nào, anh quen bọn họ sao?” Lý Vân Uyển có chút tò mò hỏi.
“Người gọi anh đại ca tên là Tạ Cuồng Long, một trong năm con rồng tại Hoa Quốc, người phụ nữ kia, là Nghiêm Mộc Long……” Tề Đẳng Nhàn nhàn nhạt nói.
Lý Vân Uyển kinh ngạc nói: “Nghiêm Mộc Long…… Cũng là một trong năm con rồng tại Hoa Quốc sao?”
Tề Đẳng Nhàn gật đầu, nói: “Đúng vậy.”
“Vậy tên vừa rồi nói muốn giết anh thì sao? Anh ta là ai, cũng một trong năm con rồng sao?” Lý Vân Uyển càng thêm tò mò.
“Cái này thì không biết có phải hay không.” Tề Đẳng Nhàn nhún vai, cũng không phải quá để ý đến lai lịch của Triệu Đồ Long.
Tâm tình của Tạ Cuồng Long nhất không tốt lắm, thậm chí còn có chút muốn nhanh chóng rời khỏi đây, đặc biệt là lúc đối mặt với ánh mắt kỳ quái và hài nước của hai người Nghiêm Mộc Long và Triệu Đồ Long, anh ta càng muốn tự sát!
“Tôi đã đánh cược thì phải chịu thua, các người có gì hay mà cười nhạo!” Tạ Cuồng Long lạnh lùng nói, ngữ khí đông cứng.
“Tôi chỉ cảm thấy buồn cười, Tạ Cuồng Long đại danh đỉnh đỉnh, người không ai bì nổi, cư nhiên sẽ nhận một người tuổi trẻ như vậy làm đại ca?” Triệu Đồ Long trực tiếp bật cười.
Tạ Cuồng Long đen mặt.
Nghiêm Mộc Long lắc đầu, nói: “Bất luận là người nào, nếu đơn phương gặp một mình hắn, đều không nhất định sẽ thắng. Chớ quên, Hồng Thiên Đô, là chết ở trong tay hắn!”
Triệu Đồ Long mỉm cười, hắn ta đương nhiên biết Tề Đẳng Nhàn rất lợi hại, bằng không cũng không có thể nào đánh chết Hồng Thiên Đô, nhưng điều này cũng không ngăn cản được hắn ta nhạo báng Tạ Cuồng Long.
“Tôi cảm thấy ba chúng ta loại hắn ngay tại đây cũng khá tốt, cùng lắm thì nhận thua.” Triệu Đồ Long không sợ trời không sợ đất mà nói.
“Không được làm hư kế hoạch của Triệu Huyền Hoàng tiên sinh, hiện tại còn chưa phải thời điểm tốt.” Nghiêm Mộc Long liếc mắt nhìn hắn ta một cái, nói.
Tạ Cuồng Long vùi đầu vào ăn cơm, vội vàng cắn hai miếng, buông đũa, nói: “Tôi đi trước, sau có việc gì thì nói!”
Anh ta thật sự không muốn ở chung một nơi với Tề Đẳng Nhàn, thật sự quá mức nghẹn khuất.
Dù thân phận, địa vị của anh ta như thế này, mà phải gọi một người trẻ tuổi là đại ca, quả thực là nghẹn khuất và nhục nhã không để đâu hết.