Hắn vừa đáp lại Tống Chí Mai đắp, vừa duỗi tay ra từ trong túi, móc ra ra một cái gì đó, nhét vào lòng bàn tay Lý Vân Uyển ở dưới bàn.  

 

Lý Vân Uyển vừa thấy, ha, nói này tên chó EQ thấp, nhưng hắn lại thường làm ra vài hành động có EQ cao…… hắn nhét vào tay mình viên hồng bảo thạch to như trứng bồ câu này, còn có người phụ nữ nào không động tâm sao?  

 

“Giang Sơn Hải hiện tại leo càng cao, đến lúc đó sẽ té càng đau. Dì Tống cứ yên tâm đi, ông ta sẽ không hái được quả ngọt gì để ăn đâu, quyền lực của Long Môn Thượng Hải, cuối cùng vẫn sẽ rơi vào tay dì thôi!” Tề Đẳng Nhàn mỉm cười nói.  

 

Hắn thấy Lý Vân Uyển đã bớt giận, cũng lập tức được nước làm tới, đặt tay viết chữ lên trên đùi Lý Vân Uyển.  

 

Tống Chí Mai lo lắng nói: “Dì nghe nói con có mâu thuẫn với tập đoàn tài chính, ngày đó người của tập đoàn tài chính liên minh phương Đông ủng hộ người của Dương gia, sau đó trực tiếp đuổi các con ra ngoài đúng không? Hiện tại, bên ngoài đã truyền đi rất xa.”  

 

Tề Đẳng Nhàn vẫy tay, nói: "Mấy cái này đều chỉ là thủ thuật che mắt mà thôi, đến lúc đó dì sẽ biết. Dương gia, cũng nhảy nhót không được lâu nữa đâu, đến lúc đó hơn phân nửa bọn họ sẽ đến cầu xin Dương Quan Quan về Dương gia làm chủ!”  

 

Lý Vân Uyển cũng biết nội tình trong chuyện này, nói: “Chuyện này mẹ không cần lo lắng, cứ an tâm dựa theo kế hoạch mà làm thôi.”  

 

Tống Chí Mai khao khát quyền lực rất mạnh, nói trắng ra vẫn là lo lắng những gì Tề Đẳng Nhàn hứa hẹn sẽ không thực hiện được.  

 

Hôm nay nghe Tề Đẳng Nhàn giải thích đường đi nước bước xong, tâm tình cũng ổn định hơn rất nhiều.  

 

Gần đây thế lực của Giang Sơn Hải rất mạnh, chỉnh bà ta đến không thể không liên tục nhượng bộ, nhiều địa bàn liên tiếp bị Giang Sơn Hải đoạt đi, bà ta chỉ có thể giận mà không dám nói gì.  

 

Ăn cơm xong, Tề Đẳng Nhàn trực tiếp bắt cóc Lý Vân Uyển.  

 

Dương Quan Quan gần đây sau khi tiếp nhận tài sản Dương gia, bận rộn đến mức chân không chạm đất, thời gian luyện võ cùng ít đi nhiều, ngay cả Tề Đẳng Nhàn cũng rất ít khi nhìn thấy cô ta.  

 

“Anh dạo gần đây giao lưu với phu nhân của Tạ Nhĩ Bì thế nào rồi?” Tề Đẳng Nhàn nắm tay Lý Vân Uyển đi tản bộ, thuận miệng hỏi.  

 

"Nữ tinh anh của tập đoàn tài chính lớn đúng là không bình thường, năng lực cao vô cùng, không dễ tiếp xúc. Nhưng cũng còn tốt, dù sao cũng có Cổ Tân Tư Cơ và Vinogradov ra mặt, bên nước Mỹ vẫn bật đèn xanh.” Lý Vân Uyển rất nhẹ nhàng mà cười nói, “Haiz, em sắp đi Mỹ rồi, anh ở đây có phải sẽ dương cánh chim bay không?”  

 

Câu nói cuối cùng, là một câu nhưng có hai nghĩa.  

 

Dù cho Tề Đẳng Nhàn có EQ thấp, cũng nghe hiểu!  

 

“Giang Khuynh Nguyệt kia là gì của anh? Sao cô ta lại đột nhiên trở thành người đại diện của Gukoo?” Lý Vân Uyển cười tủm tỉm nói, tay bóp lên eo của Tề Đẳng Nhàn.  

 

“Cái này, anh không phải là bởi vì muốn xử lý Giang Sơn Hải sao? Anh với cô ta chỉ là người yêu trên danh nghĩa mà thôi, hiện tại đã chia tay rồi.” Tề Đẳng Nhàn giải thích nói.  

 

Tề Đẳng Nhàn vì tránh cho bầu không khí chìm vào xấu hổ, lập tức nói: “Gần đây Ngọc Tiểu Long mời anh ăn một chỗ có đồ ăn khá ngon…… Buổi chiều để anh mang đem đi nếm thử, nếu không ngon, em cứ giết anh đi!”  

 

Lý Vân Uyển nửa tin nửa ngờ nói: “Có khoa trương quá hay không?”  

 

Tề Đẳng Nhàn nhẹ nhàng thở ra, tốt xấu gì cũng chuyển được đề tài, sau đó, hắn bắt đầu nói đến giá trị của viên hồng bảo thạch vừa mới tặng cho cô ta.  

 

Hai người vẫn luôn đi dạo đến buổi chiều, sau đó đi đến nhà hàng Bạch Liễu ăn cơm.  

 

Mới vừa cất bước đi vào nhà hàng, Tề Đẳng Nhàn lập tức cảm ứng được ba ánh mắt thuộc về cao thủ.  

 

Hắn quay đầu nhìn lại, vui vẻ, đây không phải đàn em mà hắn mới thu được sao?

 

Trong nhà hàng Bạch Liễu, có ba người đang ngồi ăn cơm bên bàn cạnh cửa sổ.  

 

Trong đó có hai người, là Tề Đẳng Nhàn quen biết, một người là Nghiêm Mộc Long, một người là Tạ Cuồng Long.  

 

Sau khi Tạ Cuồng Long nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn, sắc mặt anh ta lập tức cứng đờ, sau đó còn có chút xấu hổ, trong lòng thầm mắng, đúng là điên mà, ra ngoài ăn một bữa cơm thôi cũng gặp được tên sát tinh này!  

Cố tình Tề Đẳng Nhàn còn cười tủm tỉm mà dẫn dắt Lý Vân Uyển đi tới, nhìn Tạ Cuồng Long, nói: “Có hiểu lễ phép hay không hả?”  

 

 

Tạ Cuồng Long buông đũa, cắn răng nói: “Chào đại ca!”  

 

 

Hai người Nghiêm Mộc Long và Triệu Đồ Long nghe được lời này, đều lập tức sửng sốt, sau đó kinh ngạc mà nhìn về phía Tạ Cuồng Long.  

 

 

Ánh mắt này của hai người họ, càng là làm cho Tạ Cuồng Long gần như muốn trực tiếp đập đầu tự sát ngay trên bàn.  

 

 

Anh ta kiểu người cao ngạo, vậy mà bị bắt giáp mặt gọi Tề Đẳng Nhàn là đại ca, hơn nữa, vẫn còn làm trò này trước mặt hai đối thủ cạnh tranh, thật sự quá mất mặt.  

 

 

“Có phải không hiểu chuyện đúng không?” Tề Đẳng Nhàn nhìn thoáng qua, khó chịu nói.  

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play