"Cái này thì không, chẳng qua lúc ấy đi một bước cờ nhàn rỗi mà thôi, sai người đưa Lục Linh Linh đến Điện Bắc."  

 

"Không ngờ rằng, sau nhiều năm như vậy lại dùng tới nước cờ nhàn này."  

 

Triệu Huyền Hoàng chậm rãi đi tới phía trước bàn thờ, nhìn vị thần cung phụng phía trên, như có điều suy tư nói.  

 

"Đương nhiên, bây giờ còn chưa phải thời điểm động tới nước cờ này. Ở chiến bộ Lục Chiến Long  rất được người ta mong đợi, binh lính tầng dưới chót, người người đều rất sùng bái cậu ta, tùy tiện động thủ, là dẫn lửa thiêu thân." Triệu Huyền Hoàng bỗng nhiên cười cười, nói.  

 

Nghiêm Mộc Long nghe, nói: "Đã có sắp xếp của Triệu tiên sinh, tôi đây cũng không cần phải suy nghĩ nhiều. Tôi sẽ nhanh chóng liên lạc với Tạ Cuồng Long, chuẩn bị thời cơ động thủ!"  

 

Tạ Cuồng Long bị Tề Đẳng Nhàn ép cúi đầu gọi đại ca, trong lòng đã sớm sinh lửa giận ngút trời, có cơ hội ra tay tất nhiên sẽ không bỏ qua.  

 

Hắn ta kiêu căng ngạo mạn, bị một người trẻ tuổi hơn so với mình ép gọi là đại ca, là nỗi uất hận cỡ nào chứ?  

 

Triệu Huyền Hoàng nhẹ nhàng phất phất tay, không nói nữa.  

 

Nghiêm Mộc Long cũng biết ý của ông ta, hơi cúi đầu khom lưng chào, rời khỏi gian phòng này.  

 

Sau khi cô ta đi, Triệu Huyền Hoàng mới bước ra khỏi phòng, trong lúc nhất thời cảm thấy mặt trời có chút chói mắt, đưa tay chắn ở trên trán của mình.  

 

Triệu Biện Tử nói: "Ra rồi sao? Đã bao nhiêu năm không phơi nắng rồi!"  

 

Triệu Huyền Hoàng cười ha hả, lắc lắc đầu, nói: "Cũng nên ra ngoài đi dạo một chút, nếu không thân thể sẽ mốc meo mất."  

 

Triệu Biện Tử nói: "Thật sự muốn động đến Lục Chiến Long? Cậu ta là một trong số ít người tốt, cũng chưa bao giờ nhắm vào ai."  

 

"Người tốt không mang lại lợi ích cho tôi, đối với tôi mà nói, không khác gì một đống sắt vụn."  

 

"Người có thể mang lại lợi ích cho tôi, mới là người tốt."  

 

"Phó Phong Vân mang Tề gia tử tiến vào chiến bộ, muốn từng bước từng bước thăng chức hắn, phá hoại sắp xếp của chúng ta."  

 

"Chuyện tốt như vậy, làm sao có thể để cho hắn ta toại nguyện?  

 

Triệu Huyền Hoàng cười ha hả, nói: "Nhưng mà, hắn ta có thể thông qua khảo hạch lần này, thật sự khiến tôi rất bất ngờ."

 

Một kế hoạch vừa hoàn chỉnh vừa cẩn thận đã dần dần hình thành trong đầu óc của Triệu Huyền Hoàng.  

 

Ông ta canh giữ Triệu gia, bắt đầu điều khiển binh tướng, chấp hành kế hoạch này.  

 

“Tiểu đội Alpha bị tiêu diệt hoàn toàn, tuy không thể tra được chứng cứ là ai làm, nhưng ngẫm lại cũng có thể biết được.” Triệu Huyền Hoàng đứng dưới ánh mặt trời, vẻ mặt bình tĩnh lên tiếng.  

 

“Chuyện này đối với Triệu gia chúng ta mà nói, cũng gây đả kích rất nghiêm trọng.”  

 

“Thế cục của Ma Đô đang khẩn trương như vậy, cuối cùng dù trời có sập xuống thì cũng không thể đập vào đầu Triệu gia chúng ta được.”  

 

Triệu Biện Tử nói: “Cẩn thận làm quá mức, đến lúc đó không khống chế được thế cục. Gây ra động tĩnh quá lớn, Phó Phong Vân sẽ không ngồi nhìn đâu!”  

 

Triệu Huyền Hoàng cười, đáp: “Phó Phong Vân là một người lấy đại cục làm trọng, chúng ta chỉ nhắm vào bố cục của Tề Bất Ngữ, chứ có nhắm vào Ngọc Tiểu Long đâu, không cần lo chuyện ông ấy không ngồi yên.”  

 

Triệu Biện Tử gật gật đầu.  

 

“Tình hướng bên Nam Dương thế nào rồi? Mấy ngày hôm trước ta còn nghe nói, Từ Ngạo Tuyết của Từ gia đã tỏa sáng rực rỡ, thậm chí  còn mượn sức mấy quân phiệt.” Triệu Huyền Hoàng hỏi.  

 

“Tập đoàn Trần Thị bởi vì bị phơi bày chuyện tham dự hoạt động trái pháp luật mà đã chịu đả kích, Nam Dương cũng trong trạng thái tương đối sa sút tinh thần.” Triệu Biện Tử nói đúng sự thật.  

 

Triệu Huyền Hoàng, mới là người bày mưu thiết kế trong toàn bộ Triệu gia.  

Tuy rằng ông ta ngậm miệng mười hai năm, nhưng chỉ cần xảy ra chuyện lớn đều sẽ nói với ông ta, để ông ta đưa ra quyết sách.  

 

 

“Hai con rồng Tạ Cuồng Long và Nghiêm Mộc Long liên thủ, ông cảm thấy đã đủ chưa?” Triệu Huyền Hoàng quay đầu hỏi.  

 

 

“Vậy là đủ rồi, hai người này đều là cao thủ đứng đầu. Nếu bọn họ liên thủ lại, cho dù là tôi cũng không phải đối thủ.” Triệu Biện Tử nghĩ nghĩ, sau đó nghiêm túc nói.  

 

 

Triệu Huyền Hoàng thở dài: “Nếu có thể nhân cơ hội cắt đi cái đinh trong mắt Ngọc Tiểu Long này là tốt rồi!”  

 

 

Triệu Biện Tử nói: “Lý trí của cô ta thắng cảm tính, rất khó nhằm vào cô ta.”  

 

 

Trong lúc Triệu Huyền Hoàng mở miệng nói chuyện, mây đen u ám đã bắt đầu bao phủ trên bầu trời Ma Đô.  

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play