Nghiêm Mộc Long nghiêm túc nói: "Hiện tại Lục Chiến Long mơ hồ có ý muốn đứng về phe Phó lão, nếu không động thủ, sớm muộn chúng ta cũng rơi vào thế bị động. Triệu gia phục long, ngậm miệng tu dưỡng mười hai năm, giờ cũng là thời điểm mở miệng nói chuyện rồi!"
Triệu Biện Tử khẽ nhíu mày, ông ta tuy là trụ cột vững vàng trong trận doanh Triệu gia, nhưng cũng không muốn lấy Lục Chiến Long làm mục tiêu để mở ra lỗ hổng này.
Suy cho cùng, ông ta vẫn là một cái võ nhân, mà Lục Chiến Long, càng là một võ nhân chính trực.
"Cô đi vào đi." Triệu Biện Tử trầm mặc thật lâu.
Ông ta vẫn nhớ tới võ công đáng sợ như ma thần của Tề Bất Ngữ, tay không đánh ra một ngoại cương quyền kình.
Năm đó, thời điểm người câm này bị đuổi ra đế đô, còn không có võ công lợi hại như vậy, đã tạo nên gió tanh mưa máu, giết đến mức mấy người đại gia tộc hoảng sợ.
Nếu không phải cuối cùng Tề gia chủ động đứng ra ngăn hắn lại, hơn nữa đuổi hắn đi, chỉ sợ mọi chuyện cũng không giải quyết đơn giản như vậy.
Nghiêm Mộc Long cười cười, sau đó đi vào cấm địa nhà cao cửa rộng nhiều năm chưa từng có người đặt chân tới!
Cửa lớn đẩy ra, phát ra tiếng kẽo kẹt cổ xưa.
Trong nhà có một người đàn ông trung niên đang khoanh chân ngồi, trước mặt đặt bàn cờ, bên cạnh bàn cờ đặt một quyển sách cờ, đang học đánh cờ.
Người đàn ông mặc áo vải màu đen, khuôn mặt chữ điền, mũi thẳng miệng vuông, lông mày thẳng tắp, nhìn qua có một cỗ uy nghiêm làm cho người ta kính sợ.
"Vãn bối Nghiêm Mộc Long, đến bái kiến Triệu tiên sinh!" Nghiêm Mộc Long đứng yên, chắp tay chào, nghiêm túc nói.
Triệu Huyền Hoàng ngẩng đầu lên, cười cười, nói: "Tôi ngậm miệng tu dưỡng mười hai năm, Triệu lão hẳn là đã biết, nhưng vẫn đưa cô vào, vậy chứng minh hơn phân nửa là có chuyện quan trọng."
Mười hai năm nay ông ta chưa từng mở miệng nói chuyện, lúc này bỗng nhiên mở miệng, ngôn ngữ đều có chút xa lạ.
Nghiêm Mộc Long từ từ kể lại những chuyện gần đây, Triệu Huyền Hoàng nghe được hơi nhíu mày, quân cờ trong tay cũng dừng lại, không hạ xuống trên bàn cờ.
"Lục Chiến Long à… Cậu ta là một người khá được." Triệu Huyền Hoàng như có điều suy nghĩ cười nói.
"Đúng vậy." Nghiêm Mộc Long cũng không phủ nhận nói.
Triệu Huyền Hoàng nói: "Nhưng mà người tốt không thể cho tôi sử dụng, trong mắt tôi cũng không khác gì sắt vụn."
Nghiêm Mộc Long không nói gì.
Triệu Huyền Hoàng nói: "Nếu cô và Tạ Cuồng Long liên thủ, có thể đánh chết hắn không?"
"Một mình tôi là đủ rồi." Nghiêm Mộc Long lắc đầu nói.
"Tôi đang nói Tề gia tử." Triệu Huyền Hoàng ném quân cờ, đứng lên, sắc mặt trở nên nghiêm túc.
Nghiêm Mộc Long nghe xong, nhịn không nổi trầm mặc, nói: "Nếu hắn có thể đơn độc giết Hồng Thiên Đô, thực lực tất nhiên cao hơn bất kì kẻ nào trong Ngũ Long chúng ta! Nhưng mà nếu là tùy tiện hai người trong chúng ta liên thủ lại, cũng đủ đánh chết hắn. Võ công dù sao cũng không phải tu tiên, song quyền khó địch nổi bốn tay.
Triệu Huyền Hoàng hài lòng gật gật đầu.
Nghiêm Mộc Long nói: "Nếu Triệu gia nguyện ý xuất động Thiên Phạt, cũng có thể cùng nhau giết Tề Bất Ngữ.
Triệu Huyền Hoàng nói: "Triệu Hồng Tụ à…"
Lúc ông ta nhắc tới cái tên này, đều cảm thấy một lời khó nói hết.
Nghiêm Mộc Long vừa nghe giọng điệu này của ông ta, lập tức biết việc này vô vọng, nói: "Nhưng mà nếu Triệu tiên sinh nguyện ý cho chúng tôi cơ hội, tôi và Tạ Cuồng Long liên thủ, nhất định có thể chém chết hắn!"
Bất kỳ một người nào trong Ngũ Long, một mình đối mặt với Tề Đẳng Nhàn đều chính là tự dâng thức ăn tận miệng!
Nhưng hai chọi một thì không giống như vậy, câu châm ngôn song quyền khó địch nổi bốn tay tay này đã có từ xưa nay, không phải là không có đạo lý.
Đối mặt hai cao thủ hàng đầu như vậy, dù là võ công có luyện đến mức thăng thiên, muốn đối phó cũng tương đối khó khăn.
"Nếu Lục Chiến Long có khả năng năng đứng về phía mình, hơn nữa nhất định không thể làm việc cho tôi, vậy thì nắm cậu ta vào tay đi." Triệu Huyền Hoàng liếc mắt nhìn Nghiêm Mộc Long thật sâu, nhàn nhạt nói.
Nghiêm Mộc Long hỏi: "Tôi rất tò mò, Triệu tiên sinh định nắm anh ta vào tay như thế nào."
Triệu Huyền Hoàng nói: "Lúc trước Lục Chiến Long bị ác bá địa phương bức ép vùng lên, cuối cùng kinh động đến Phó Phong Vân, chiêu mộ cậu ta nhập ngũ.
Nghiêm Mộc Long nói: "Chuyện này tôi biết."
Triệu Huyền Hoàng nói: "Lục Chiến Long có một người em gái, tên là Lục Linh Linh, lúc ấy bị người ta bắt cóc, sau đó Phó Phong Vân sai khiến rất nhiều người cũng không thể tìm được."