Sau khi trọng sinh, tôi muốn xé mặt bạn trai tra nam

Trọng sinh quay về trước lễ tốt nghiệp


1 năm


"Hàng tốt, rất đẹp, mời anh báo giá."

  "Một trăm ngàn."

  Giọng nói của Du Diệc Châu có chút run rẩy, tựa như đang căng thẳng.

  "Một trăm ngàn? Cậu đùa tôi sao ?"

  “Vậy anh nói bao nhiêu, 80 ngàn có đủ không? Cô ta đến từ thành phố lớn, cũng chưa từng đến những nơi như thế này, chắc chắn không thể trốn thoát.”

  Giọng điệu của Du Diệc Châu trở nên nghiêm túc hơn một chút.

  Lúc này, tôi đã nhận ra có điều gì đó không ổn, tôi miễn cưỡng chống đỡ ý thức của mình để ngăn bản thân chìm vào giấc ngủ.

  “Năm mươi nghìn, nhiều nhất là năm mươi nghìn.”

  “Được rồi, năm mươi nghìn thì năm mươi nghìn…”

  Lúc này, tôi không thể chịu nổi nữa và chìm sâu vào giấc ngủ.

  Khi tỉnh lại, tôi đã bị trói nằm trên một chiếc xe bò, ngồi phía trước là một người đàn ông trung niên bẩn thỉu. Có lẽ, ông ta là người đã mua tôi.

  Lúc đó trong đầu tôi chỉ có một suy nghĩ.

  Tôi muốn trốn thoát, tôi phải trốn thoát khỏi đây !!!

  Tôi nói với người đàn ông trung niên rằng tôi không may sinh ra không có cha mẹ, rằng tôi sẽ sống một cuộc sống tốt đẹp với ông ta và cầu xin ông ta cởi trói cho tôi.

  Trong đêm khuya, tôi lẻn ra ngoài.

  Có rất nhiều người đuổi theo phía sau tôi, rất nhiều người.

  Họ mang theo nhiều dụng cụ khác nhau, bao gồm cuốc, chổi và một số còn ôm chó.

  Tôi tuyệt vọng nhìn vách đá trước mặt, rồi lại nhìn nhóm người phía sau.

  Họ nhìn tôi như thể một con vật vừa trốn thoát khỏi hàng rào.

  Tôi không thể bị đám người này bắt được! Chính vì thế, tôi quyết định nhảy từ vách đá xuống.

  Có lẽ vì quá oán hận nên sau khi chết tôi không được đầu thai mà ở lại bên cạnh Du Diệc Châu.

  Sau khi tôi nhìn anh ta rời khỏi ngôi làng đó, hắn đã dùng điện thoại di động của tôi nhắn tin cho bố mẹ tôi, nói rằng tôi muốn mở một cửa hàng và bắt đầu kinh doanh với các bạn học nên cần một khoản tiền.

  Bố tôi làm trong lĩnh vực bất động sản nên ông ấy ngay lập tức chuyển cho tôi 500.000 nhân dân tệ.

  Du Diệc Châu cầm lấy điện thoại di động của tôi, tay trái chuyển tiền vào thẻ của anh ta, tay phải trên điện thoại di động bấm một dãy số:

  "Em yêu, anh đã có tiền. Chúng ta có thể kết hôn. Khi anh quay lại chúng ta sẽ lĩnh chứng được không? Bây giờ em có thể lên kế hoạch nơi em muốn đi hưởng tuần trăng mật."

  Giọng điệu của anh ta rất phấn khích.

  Lúc đó tôi mới biết anh ta đã phản bội tôi !

  …

  Tôi cay đắng nhắm mắt lại và khi mở mắt ra lần nữa, tôi đã được tái sinh vào đúng cái ngày tôi đồng ý cùng Du Diệc Châu về gặp “bố mẹ anh ta”.

  Du Diệc Châu cầm trên tay một bó hoa tiến về phía tôi, đó là hoa hướng dương mà tôi yêu thích nhất.

  Anh ta nhét bó hoa vào tay tôi: “San San, tốt nghiệp vui vẻ. ”

  Nói xong, anh ta ôm tôi vào lòng, áp đôi môi mềm mại lên trán tôi, trùng lặp với cảnh tượng kiếp trước.

  "Tử San, anh rất muốn ở bên em mãi mãi. Chúng ta đã ở bên nhau bốn năm rồi, tốt nghiệp xong chúng ta kết hôn nhé?"

  Tôi chợt cảm thấy ớn lạnh sống lưng.

  Tôi mím môi, chậm rãi đẩy Du Diệc Chu ra.

  Tôi ngẩng đầu lên nhìn anh ta, trên môi nở nụ cười cứng ngắc:

  "Kết hôn ngay sau khi tốt nghiệp?"

  Du Diệc Châu nhìn vào mắt tôi, trong mắt tràn đầy yêu thương:

  "Đúng vậy, em thấy ổn không?"

  Thấy tôi im lặng, Du Diệc Châu hơi cúi đầu, đưa tay chạm vào mặt tôi.

  "Tử San? Em sao vậy? Hay em vẫn chưa sẵn sàng?"

  Tôi cứng người lại.

  Lúc này, đối mặt với anh ta, tôi không thể thả lỏng chút nào.

  Tôi kéo tay Du Diệc Châu ra khỏi mặt mình, buộc bản thân phải thực sự bình tĩnh, sau đó khẽ chạm vào ngón tay dài của Du Diệc Châu rồi nói:

  "Diệc Châu, em cũng muốn được ở bên anh mãi mãi, em chỉ...chỉ nghĩ bây giờ còn hơi sớm."

  Nói xong tôi nhìn vào mặt anh ta.

  Sau khi xác nhận không có gì bất thường, tôi nói tiếp: “Dù sao thì chúng ta cũng vừa tốt nghiệp nên thực sự không cần phải vội vàng như vậy, phải không anh ?”

  Du Diệc Châu ôn nhu cười: "Sao anh lại không vội? Anh rất nóng lòng. Nếu không sớm cưới một cô bạn gái xinh đẹp như vậy rồi nhanh chóng đưa cô ấy về nhà, lỡ có người cướp mất cô ấy đi thì anh biết làm thế nào đây?"

  Vừa nói, anh ta vừa đưa tay gãi chóp mũi tôi.

  "Sau lễ tốt nghiệp, cùng anh về nhà được không?"

  Nếu là ngày xưa, tôi sẽ thực sự tin những gì anh ta nói.

  Nhưng lúc này, tôi chỉ cảm thấy da đầu tê dại.

  "Diệc Châu, em hiểu ý anh." Tôi dừng lại, nhìn vào mắt anh ta rồi nói: "Nhưng hôn nhân không phải là chuyện nhỏ, em nghĩ chúng ta vẫn cần phải thận trọng thì hơn."

  Thấy tôi trầm ngâm như vậy, nụ cười trên mặt Du Diệc Chu lập tức tắt ngấm.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play