Sau khi trọng sinh, tôi muốn xé mặt bạn trai tra nam

Trước khi trọng sinh


1 năm


Tôi vẫn còn nhớ rõ cảm giác tuyệt vọng khi rơi khỏi vách đá nhưng giờ đây, tôi đang đứng trên bãi cỏ thuộc khuôn viên trường đại học.

  Những bất hạnh của kiếp trước bắt đầu từ đây.

  Giọng bạn cùng phòng kéo suy nghĩ của tôi:

  "San San ?"

  Hôm nay là ngày chúng tôi chụp ảnh tốt nghiệp, tôi mặc áo cử nhân nằm trên bãi cỏ, từ từ mở mắt.

  Người gọi tên tôi là bạn thân thời đại học, Chu Tiểu Vân, cô ấy đang dựa vào vai tôi.

  Chúng tôi là bạn cùng phòng từ năm nhất.

  Hoàn cảnh gia đình Chu Tiểu Vân không mấy khá giả nhưng cô ấy là một cô gái rất chăm chỉ, thành tích học tập thực sự rất xuất sắc, trước khi tốt nghiệp đã nhận được lời đề nghị từ Fortune Global 500*.

Fortune Global 500 còn được gọi là Global 500 là một bảng xếp hạng hàng năm của 500 công ty, tập đoàn hàng đầu trên toàn thế giới tính theo doanh số. Danh sách này được biên soạn và xuất bản hàng năm bởi tạp chí Fortune.

  Tôi luôn ngưỡng mộ sự nỗ lực và ý chí của cô ấy.

  Tôi quay đầu lại và bắt gặp khuôn mặt tươi cười của Chu Tiểu Vân.

  Cảm giác ngột ngạt trong lòng trở nên nhẹ nhàng hơn rất nhiều, trên môi tôi nở một nụ cười nhẹ.

  "Cậu sẽ không ngủ quên phải không? Nhiếp ảnh gia yêu cầu chúng ta đổi tư thế."

  Nhiếp ảnh gia đang cầm một chiếc máy ảnh cách đó không xa, Chu Tiểu Vân kéo tôi đứng dậy.

  Tôi cười nhẹ: “Nắng đẹp thế này có thể khiến tớ có chút buồn ngủ.”

  Chu Tiểu Vân đặt tay lên vai tôi ra hiệu:

  "Cố lên nhé tiểu thư, sẽ sớm kết thúc thôi, cười thật tươi nào!"

  "Một, hai, ba, kim chiiiiii."

  Nhiếp ảnh gia nhấn nút chụp.

  Lúc này, nụ cười của tôi dần biến mất.

  Bởi vì tôi đã nhìn thấy bạn trai của mình - Du Diệc Châu.

  Ngoại hình của Du Diệc Châu không quá xuất sắc, chỉ ở mức trung bình.

  Nhưng vì luôn nở nụ cười rạng rỡ và tỏa nắng nên anh ta cũng khá nổi tiếng trong trường.

  "San San."

  Anh ta mặc áo cử nhân giống tôi, đứng cạnh nhiếp ảnh gia và vẫy tay với tôi.

  Trên mặt Du Diệc Châu luôn nở nụ cười tỏa nắng nhưng khóe miệng dù thế nào cũng không thể nhếch lên.

  Đời trước…

  Cũng vào ngày này.

  Anh ta đứng trước ống kính, vòng tay ôm và hôn tôi thân mật.

  Anh ta dịu dàng hỏi tôi: “Tử San, anh rất muốn ở bên em mãi mãi. Chúng ta đã ở bên nhau bốn năm rồi, sau khi tốt nghiệp chúng ta kết hôn được không?”

  Đôi môi mềm mại của Du Diệc Chu rơi lên trán tôi, dịu dàng và tràn đầy yêu thương âu yếm.

  Lúc đó, có lẽ tôi thực sự choáng váng vì tình yêu, tôi đã lập tức đồng ý.

  Vì vậy tôi đồng ý theo anh ta về nhà gặp bố mẹ ngay khi lễ tốt nghiệp kết thúc.

  Trước đó, tôi thậm chí còn không biết chính xác địa chỉ nhà anh ta.

  Lễ tốt nghiệp xong, tôi theo anh ta “về nhà”.

  Con đường đó đối với tôi thật xa lạ.

  Đầu tiên chúng tôi đi đường sắt cao tốc đến tỉnh Cam Túc*, sau đó bắt chuyến tàu đến thành phố, rồi bắt xe buýt đường dài.

Cam Túc là thành phố có lịch sử lâu đời và cũng là một trong những cái nôi của nền văn hóa truyền thống của Trung Quốc. Cam Túc được đặt theo tên của những từ đầu tiên của Cam Châu cổ đại (nay là Trương Dịch) và Túc Châu (nay là Tửu Tuyền). Tỉnh  có 11 thành phố (Lan Châu, Thiên Thủy, Gia Dục Quan, Bạch Ngân, Kim Xương, Vũ Uy, Tửu Tuyền, Trương Dịch, Định Tây, Bình Lương, Khánh Dương), một khu vực (Long Nam) và 2 quận tự trị (Châu tự trị dân tộc Hồi Lâm Hạ, Châu tự trị dân tộc Tây Tạng).

  Sau khi đến một huyện nhỏ xa lạ, chúng tôi lại bắt xe buýt nhỏ một đoạn để vào làng.

  Cuối cùng, Du Diệc Châu đưa tôi lên một chiếc xe tải.

  Lúc đó tôi ngu ngốc đến mức không nghĩ tới việc nghi ngờ hay để ý đến thủ tục đi xe phức tạp như vậy.

  Cho đến khi đến 'nhà của Du Diệc Châu', tôi mới hoàn toàn chết lặng.

  Một nơi như vậy không thể được coi là nhà.

  Trong phòng không có đồ đạc nào khác ngoài một chiếc giường, một chiếc bàn gỗ và vài chiếc ghế.

  Một đống quần áo có thể gọi là giẻ rách thản nhiên được ném vào giỏ.

  Tôi thực sự rất ngạc nhiên về hoàn cảnh gia đình của Du Diệc Châu.

  Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng sau khi bước vào cánh cửa này, tôi sẽ không bao giờ có thể thấy được “ánh sáng”.

  Sau khi tôi ngồi vào "nhà của Du Diệc Châu", “anh trai của Du Diệc Châu” đã mang cho tôi một tách trà.

  Đôi mắt của tôi luôn đánh giá quanh căn phòng, cũng không phát hiện ra ánh mắt của Du Diệc Châu và cái người gọi là anh trai của hắn.

  Uống xong tách trà đó, tôi liền cảm thấy buồn ngủ...

  Trong mơ hồ, tôi nghe thấy cuộc trò chuyện của họ.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play