Vương Tịnh Hiền đột nhiên nghĩ đến cảnh Vệ Thận nắm lấy cổ tay cô bảo cô không được đi, ngày đêm chờ ở bên cạnh cô, gắt gao nhìn chằm chằm, ngay cả ở trong mộng cũng không buông tha... Cô thật không thể ngờ, Vệ Thận bất an đến mức này, Vương Tịnh Hiền thở dài một hơi.
"Vệ Thận. Vì sao anh lại không muốn tin tưởng rằng chúng ta có thể đi đến cuối cùng?" Vệ Thận bùng nổ giống như con mèo bị giẫm lên đuôi, anh ôm đầu, hốc mắt đỏ bừng.
"Tôi đã từng tin tưởng, nhưng kết quả là cái gì? Cô chết rồi... cô chết..."Anh nâng tay, run rẩy như muốn cầm cái gì đó, bàn tay khép lại nắm chặt, lòng bàn tay trống rỗng giống như một cây kim dài bén nhọn lạnh như băng hung hăng đâm vào trong lòng anh.
Không giữ được gì cả… Cái gì không không giữ được
"Tôi cố gắng , liều mạng muốn... Nhưng vì sao lại không nắm được?" Anh còn nhớ rõ, tay anh đầy máu, nóng đến kinh người, giống như muốn đem ngón tay anh bỏ ra, anh gắt gao nắm chặt tay, đem thân thể lạnh như băng kia ôm vào trong ngực, tim phổi đau đớn như muốn nổ tung.
"Chết rồi... Chết rồi... Chết rồi... Chết rồi... Chết rồi...."
Vệ Thận mở to hai mắt, trong mắt tựa hồ có máu bắt đầu khởi động, từ trong hốc mắt chảy xuôi xuống.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT