Triệu Bạc mang tới một ít băng gạc băng bó lại vết thương trên cổ cô, anh phải vòng vài vòng mới có thể tạm coi như che được cái vết thương to lớn kia lại, nhờ vậy Vương Tịnh Hiền mới có thể khó khăn mà nói chuyện lại, cổ họng, thanh quản của cô dường như đang bị siết chặt.
"Vệ Thận phỏng chừng rất tức giận..." Vương Tịnh Hiền xoa cổ mình, âm thầm cười khổ, "Vết thương lớn như thế mà." Ngón tay đang cầm băng gạc của Triệu Bạc run lên, giống như vô tình rồi lại cười cười.
"... Được rồi...."
Cảnh tượng lúc đó máu đầy đất, cổ bị đâm chỉ còn một lớp da mỏng, lúc ấy Vệ Thận đã điên lên rồi, ngay cả hắn có giết vài người, cũng không ngăn được.
"Hắn giết mấy người."
Vương Tịnh Hiền trầm lặng hồi lâu mới hỏi một câu.
"... Không nhiều lắm...."
"Không nhiều lắm sao? Anh đừng lừa gạt tôi...". Cô ngẩng đầu, tầm mắt nhìn về phía cửa sổ, "Khói đen này nhiều như vậy, sớm đã có thể trời che rồi." "Kỳ thật chuyện này phải trách tôi." Triệu Bạc đè tay cô lại, "Tôi lúc ấy đã không thể ngăn cản, để cho hắn xông ra ngoài." 
"Tôi thấy với tình trạng thế này, hẳn là vốn dĩ cô cũng ngăn không nổi." Vương Tịnh Hiền cười cười, "Hắn. Còn cứu được không?" 

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play