Tuy đêm qua mơ phải giấc mơ như vậy, nhưng Vương Tịnh Hiền vẫn cảm thấy chất lượng giấc ngủ của mình rất tốt, ngày hôm sau tinh thần vẫn thoải mái mà rời giường.

Cô có cảm giác như mình đã trở thành con gái nuôi của nữ thần may mắn.

Khi đến nhà ga, chiếc xe buýt mà cô muốn đi cũng vừa lúc dừng lại, trên đường đến chỗ làm tất cả các đèn giao thông đều chuyển sang màu xanh, ngay cả mì cô mua khi ra ngoài cũng được chiên rất ngon, ngoài giòn trong mềm.

Tâm trạng vui vẻ của cô kéo dài cho tới giờ nghỉ trưa.

Vì hôm qua là sinh nhật cô, nên hôm nay có rất nhiều người gọi điện thoại tới.

Trong đó bao gồm người bạn tốt đi Châu Phi làm việc.

“Sao nào, quà tớ tặng cậu có thích không?”

Vương Tịnh Hiền nghĩ đến sợi dây chuyền đang đeo mà cười không khép được miệng, dù sao thì cô càng lúc càng thích sợi dây chuyền kia, đeo nó thoải mái không nói, nó còn mang tới cho cô sự may mắn.

“Thích, vô cùng thích! Tiểu Mạch cậu đúng là tinh mắt mà!”

“Đó là đương nhiên ~” Đối phương hừ một tiếng: “Tháng sau có buổi họp lớp hồi đại học, cậu có tới không?”

Vương Tịnh Hiền vừa nghe đến đây, biểu cảm liền cứng lại, lời nói trong miệng cũng trở nên mơ hồ không rõ.

“Họp lớp……?”

“Lý Cẩn Chi cũng tới!” Như là sợ cô không tới, đối phương liền ném ra mồi nhử.

“Chuyện này liên quan gì đến Lý Cẩn Chi?” Vương Tịnh Hiền nghe mà khó hiểu.

“Ai da ~ cậu còn không thừa nhận, không phải cậu thích anh ta sao?”

“Ai nói tớ thích anh ta!” Vương Tịnh Hiền nổi giận.

“Ai mà không biết Vương Tịnh Hiền lớp kỹ thuật vào thứ bảy hàng tuần đều chạy tới thư viện, sau đó nhìn chằm chằm vào ai đó cả buổi trưa?”

Cô quên mất chuyện Lý Cẩn Chi cùng Vệ Thận đều ngồi cùng một hàng.

“Người mà tớ nhìn là Vệ Thận! Không phải Lý Cẩn Chi!”

Nghe cô nói câu đó xong, đối phương liền im lặng.

“Vương Tịnh Hiền, cậu không nói giỡn chứ? Cậu… khẩu vị của cậu cũng độc đáo thật đó.”

Cô hiểu ý Tiểu Mạch, nhưng vấn đề mấu chốt vẫn là do gương mặt của Vệ Thận, anh có làn da rất trắng nhưng lại là trắng xanh, anh giống như đứa bé trong The Grudge vậy, rõ ràng có một khuôn mặt rất đẹp, nhưng khí chất toát ra lại làm người ta sởn gai ốc.

“Thật ra…… con người Vệ Thận rất tốt.”

“Tớ biết anh ấy tốt, nhưng đâu có ai muốn chuyện đầu tiên làm sau khi thức dậy là sờ xem người nằm bên cạnh còn sống hay không chứ.”

“Hơn nữa, ai……” Tiểu Mạch thở dài một hơi: “Sao cậu không nói sớm, bây giờ Vệ Thận không biết đã chạy đi đâu, mọi người cũng không có cách nào liên lạc với anh ấy, làm sao mà tìm?”

“Tớ có!”

Chuỗi số điện thoại đó vẫn luôn nằm trong danh bạ của cô.

“.....Số điện thoại cũng cho rồi, sao cả hai vẫn không thành vậy?”

“Tớ có gửi QQ cho anh ấy!” Mỗi lần nhớ lại chuyện đó là Vương Tịnh Hiền lại khóc không ra nước mắt, rõ ràng cô mang theo tâm tư thiếu nữ rối rắm cả đêm mới dám gửi QQ cho anh, thế mà ngày hôm sau trong sự mong chờ của cô Vệ Thận lại móc ra một chiếc điện thoại thẳng PHS, đến cả QQ cũng không có.

“Vậy thì cậu gọi điện thoại đi!” Tiểu Mạch nghiến răng nghiến lợi, trong giọng nói tràn đầy ý hận sắt không thành thép.

“Tớ có gọi.”

Cô ngẩng đầu nhìn về phía trần nhà.

Nhưng mỗi lần gọi chỉ nhận được câu: “Thực xin lỗi, số máy quý khác vừa gọi không tồn tại.”

“Hả, cậu ta cho cậu số ảo sao? Thật quá đáng mà!”

“Không phải.” Vương Tịnh Hiền khổ sở che mặt: “Là do tớ nhớ lộn.”

Lúc đó Vương Tịnh Hiền giống như một nữ lưu manh, sau khi biết rõ cảm tình của mình, cô không nói một câu liền đi chặn đường người ta.

Ép anh đi đến phía sau nhà ăn, tay cô ‘bang’ một tiếng chống vào kế bên đầu anh.

Thật ra Vệ Thận cao hơn cô khá nhiều, nhưng cô trực tiếp dẫm lên hộp cơm người khác bỏ đi, rồi ép anh vào tường.

“Số điện thoại của anh là gì?”

“Cô muốn làm gì!”

Vệ Thận, người cao hơn cô nửa cái đầu, chỉ trốn trong một góc ôm ngực, gương mặt vô cớ đỏ lên.

Dù sao cũng không biết lúc đó gió thổi thế nào, nhưng gan Vương Tịnh Hiền rất lớn, cô trực tiếp bước lên nắm lấy cổ tay Vệ Thận, kéo anh vào lòng.

Một người con trai cao lớn nặng gần một trăm ký.

Theo hướng kéo của cô, hai người ngã thẳng xuống đất, khủy tay của anh còn đè lên ngực cô.

“Ui da đau quá!”

Vương Tịnh Hiền đau đớn lăn lộn trên mặt đất, Vệ Thận ở một bên nhìn đến ngơ ngác, một lúc sau mới run rẩy bò dậy từ trên đất, anh giơ tay đưa lại gần cô, ấp úng hỏi.

“Cô…… Ngực cô không sao chứ?”

Tay anh cứng lại giữa không trung, bởi vì chỗ bị thương quá nhạy cảm, anh đưa tay qua cũng không được mà bỏ xuống cũng không xong, chỉ có thể ở một bên lung tung run rẩy lo lắng.

“Cậu không thấy biểu cảm lúc đó của anh ấy đâu.”

Vương Tịnh Hiền hít sâu một hơi, nhớ lại cảnh tượng lúc đó.

Mặt anh đỏ bừng từ đầu đến cuối, cảm giác giống như trong phim ma đột ngột có một luồng ánh sáng mạnh chiếu vào, hay nói một cách khoa trương hơn là giống như thánh quang của thánh mẫu Maria bao phủ lấy anh, anh từ một "con ma" đáng sợ biến thành một anh chàng đẹp trai ở cách vách, mặt đỏ bừng nhìn cô.

“…………”

Tiểu Mạch im lặng trước sự miêu tả của cô.

Vương Tịnh Hiền được thánh quang bao phủ vươn tay, nói một câu.

“Số điện thoại.”

“A… A…” Sau khi hai chữ a được hạ xuống rồi nâng lên, Vệ Thận đỏ mặt, đôi mắt nhấp nháy nhìn cô, sau đó trong ánh mắt chăm chú của cô quay đầu đi, né tránh tầm mắt cô.

“Đừng… Đừng nhìn tôi như vậy…”

Mặt anh đỏ đến mức có thể chảy ra máu.

“Vì sao?”

Cô chỉ thấy Vệ Thận cúi đầu, âm thanh nhỏ như muỗi kêu truyền đến.

“Bởi vì, cô vừa nhìn tôi, trái tim tôi liền đập.”

Lúc đó Vương Tịnh Hiền còn chưa phản ứng lại được, sau này mới cẩn thận nhớ lại.

“Vệ Thận nói vậy không phải là cũng có ý với cậu sao?”

Cách điện thoại Vương Tịnh Hiền cũng có thể tưởng tượng ra bộ dáng Tiểu Mạch đang trợn trắng mắt.

Đáng tiếc là khi đó bọn họ còn quá trẻ, lại là hai tên ngốc chưa từng yêu đương.

Vương Tịnh Hiền cảm thấy mấy lời anh nói rất kỳ lạ, vì vậy hỏi một câu.

“Bình thường tim cậu không đập à?”

“Ngu ngốc.”

Tiểu Mạch tổng kết lại một câu.

Biểu cảm Vệ Thận cứng lại, màu đỏ trên mặt lấy mắt thường cũng có thể thấy đang dần dần trở về trạng thái bình thường, anh mở to cặp mắt đen láy mặt không biểu cảm nhìn qua, bộ dáng quỷ khí dày đặc làm Vương Tịnh Hiền rùng mình một cái.

Anh mở miệng, nhanh chóng đọc ra một dãy số, tốc độ đọc nhanh đến mức dù Vương Tịnh Hiền liều mạng dựng lỗ tai lên để nghe, nhưng vẫn nghe không kịp bốn con số ở giữa.

Cô còn chưa kịp kêu anh đọc lại lần nữa, Vệ Thận đã nhanh chóng đứng thẳng người luồn qua khe hở kế bên cô, vèo một tiếng đã biến mất.

“Bốn con số! Từ 0 đến 9 đã có 10 số, bấm theo xác suất nếu số đó có tồn tại thì thử mười bốn lần là được.”

“Đừng nói là mỗi số cậu đều thử một lần nha……”

Vương Tịnh Hiền nghẹn ngào đỏ mặt khi nhớ lại cuốn sổ đầy những con số khác nhau của mình.

"Vẫn...vẫn chưa thử xong…"

“!”

Dây thần kinh co giật khi bị đủ loại từ ngữ mạnh mẽ của đối phương oanh tạc, Vương Tịnh Hiền cau mày.

“Còn nói chuyện vui vẻ được không vậy?”

“Được được được, tớ sẽ ngồi đây nghe tiếp câu chuyện về mối tình đầu ngu ngốc của cậu!”

Những gì Tiểu Mạch nói không sai chút nào, đây là lần đầu tiên kể từ khi sinh ra Vương Tịnh Hiền bị vẻ ngoài của một người con trai mê hoặc, là lần đầu tiên hiểu được ý nghĩa của tình yêu, cô phớt lờ Lý Cẩn Chi người yêu thích vẻ bề ngoài của mình, tóm lấy người con trai âm trầm lao về phía cô là Vệ Thận.- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng TᎽT

Sau đó thật sự quá thảm.

Chuyện tình của cô không giống như câu chuyện ngọt ngào, sau khi hiểu lầm được giải quyết sẽ hạnh phúc ở bên nhau rồi anh anh em em, cũng không giống như ngược văn, vì sự hiểu lầm quá sâu mà cuối cùng cả hai buộc phải chia tay vì áp lực cuộc sống.

Mà là!

Vệ Thận bị bệnh.

Anh mắc phải một căn bệnh di truyền, tới năm hai đại học liền bộc phát, anh trực tiếp bị đưa trở về, nằm viện tịnh dưỡng.

Kể từ đó, Vương Tịnh Hiền mất liên lạc với anh.

“Các cậu còn có thể buồn cười hơn nữa không? Chuyện này tính một chút, chính xác là hướng đi của mấy bộ phim Hàn Quốc, ủa, bộ cậu không đuổi theo cậu ta tới bệnh viện à?"

“Tớ có đuổi theo mà.”

Nói tới đây, khuôn mặt Vương Tịnh Hiền đầy nước mắt.

“Ở thành phố A có mấy chục cái bệnh viện, tớ chạy từ bệnh viện lớn đến bệnh viện nhỏ, cuối cùng mới biết được cậu ấy đã ra nước ngoài chữa bệnh rồi.”

Đây là một ví dụ điển hình về việc có duyên nhưng không phận.

“Sao tớ càng nghe càng cảm thấy cẩu huyết vậy.”

Tiểu Mạch nghẹn ra được một câu như vậy.

“Tớ cũng không có nghe tin Vệ Thận muốn tới, dù sao thì cậu cũng đừng ôm hy vọng, đã nhiều năm như vậy rồi, tớ cũng chưa thấy Vệ Thận xuất hiện ở họp lớp lần nào."

Vương Tịnh Hiền suy nghĩ một lát.

“Tuy rằng hy vọng không lớn, nhưng tớ vẫn muốn đi thử vận may."

“A, đúng rồi, tớ có nhìn thấy tin tức chỗ của cậu, khi nào cậu tới đó thì đừng ngồi ô tô đường dài, ngồi tàu hỏa đi, đường cao tốc gần nhà cậu vì trời mưa mà đỉnh núi sạt lở, hình như còn đè trúng một chiếc xe, đã chết không ít người……”

Chỗ Vương Tịnh Hiền sống nằm ở giữa các ngọn núi, phía sau nhà cô chính là ngã rẽ của đường cao tốc quanh núi, bởi vì là đoạn đường đặc biệt nên ở đó thường xuyên xảy ra nhiều vụ tai nạn giao thông.

“Tớ biết rồi, khi đó tớ sẽ ngồi tàu cao tốc đến thành phố A.”

Đúng lúc này.

“Hử?”

Sợi dây chuyền hình như trở nên lạnh hơn.

Tuy rằng nó chỉ xảy ra trong chốc lát, nhưng cảm giác đó giống như đeo một khối băng trên cổ vậy, lạnh thấu xương.

“Làm sao vậy?”

“Dây chuyền có chút kỳ lạ……” Cô vuốt ve sợi dây chuyền trên cổ, nhiệt độ chỉ thấp hơn đầu ngón tay cô một chút: “Chắc là do tớ nghĩ nhiều."

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play