- Ngày thường vẫn trấn thủ nơi này, thật sự là vất vả cho ngươi.
- Không.. Không vất vả..
Vũ trưởng lão sắc mặt cứng ngắc, cũng không dám phản kháng, chỉ có thể tùy ý bàn tay kia hạ xuống.
Ong ong!
Sau một khắc, y liền nhận ra một cỗ lực trấn áp không cách nào chống cự xuất hiện ở trên người mình.
- Tông.. Tông chủ..
Vũ trưởng lão vẻ mặt kinh hãi, chẳng lẽ một tiếng "Xong rồi".
- Đừng hoảng hốt.
Liễu Thanh Huyền cười khẽ một tiếng, sau đó thân ảnh của gã thu nhỏ lại, trực tiếp chui vào mi tâm Vũ trưởng lão.
Gã rất rõ ràng, Vũ trưởng lão tất nhiên là bị gieo xuống ma chủng.
Nếu là người thường, vậy tất nhiên là hết cứu rồi.
Nhưng Vũ trưởng lão tốt xấu gì cũng là tu sĩ cảnh giới thứ năm, thần hồn đã ngưng tụ thành hình, có thể mở ra môn hộ nhảy ra hàng rào tồn tại.
Loại thần hồn cấp bậc này cũng không phải dễ dàng bị thôn phệ như vậy.
Mấu chốt nhất chính là, Tư Nam Yên lúc ban đầu luyện chế ma chủng cũng chỉ là một ít ma chủng cấp thấp.
Có thể khống chế được Vũ trưởng lão, toàn bộ dựa vào số lượng thủ thắng.
Còn có thể cứu!
Liễu Thanh Huyền vừa tiến vào trong đó, ánh mắt đảo qua, liền lộ ra ý cười.
Trong thức hải tối đen như mực, thần hồn Vũ trưởng lão đã hoàn toàn mất đi ý thức, lâm vào ngủ say.
Có ma hồn đang nằm trên thần hồn kia, há to miệng gặm!
Từng mảng lớn thần hồn mảnh vỡ bị cắn xé mà xuống, do đó bị nuốt vào trong bụng.
Thần hồn chi thể của Vũ trưởng lão đã bị thôn phệ một phần ba, hình thái cũng hư ảo không ít.
Trong lúc này, tốc độ thôn phệ của ma hồn cũng càng lúc càng nhanh.
Nếu qua một thời gian nữa, Vũ trưởng lão sẽ hoàn toàn hết thuốc chữa.
- Chẳng qua là mấy ma hồn nhất giai dung hợp mà thành, lại có thể thôn phệ thần hồn cảnh thứ năm.
Liễu Thanh Huyền nheo mắt lại.
Ma chủng này thật đáng sợ.
Tốc độ thôn phệ bực này làm cho gã cũng có chút kinh hãi.
- Hừ!
Liễu Thanh Huyền hừ lạnh một tiếng, một cỗ lực lượng vô hình trực tiếp lóe lên.
Sau một khắc, thân thể ma hồn kia dừng lại.
Động tác thôn phệ không tiếp tục, thần sắc điên cuồng trong mắt biến mất, chỉ còn lại trống rỗng.
Ma chủng này chính là do Tư Nam Yên luyện chế.
Song phương mặc dù không phải tâm ý tương thông, nhưng vẫn có liên hệ.
Ma hồn nếu bị diệt, Tư Nam Yên tất nhiên sẽ có cảm giác.
Nhưng nếu chỉ là xóa đi ý thức, vậy thì vấn đề không lớn.
- Tỉnh lại!
Liễu Thanh Huyền lại nhìn thần hồn Vũ trưởng lão một chút.
Một chút kim quang nở rộ, đôi mắt vốn đang nhắm chặt của Vũ trưởng lão khẽ động, lại chậm rãi mở hai mắt ra.
Đồng thời, cả phiến thức hải cũng bắt đầu bị kim quang nhuộm, bắt đầu khôi phục nguyên bản trong suốt.
- Tông.. Tông chủ!
Vũ trưởng lão lúc này vô cùng suy yếu, vẻ mặt lại kích động.
Những ngày này, y mặc dù mất đi ý thức, nhưng đối với hết thảy phát sinh trong thức hải vẫn có chút cảm giác.
Hắn là muốn không nhúc nhích được, muốn tỉnh lại không tỉnh được.
Loại cảm giác này, thật sự quá đáng sợ.
Dường như mọi thứ trong cơ thể đều không còn là của mình nữa.
- Lần sau cẩn thận một chút, đừng để người ta lợi dụng sơ hở nữa.
Liễu Thanh Huyền mỉm cười, cũng không nói thêm gì.
Cái này vốn không trách Vũ trưởng lão.
Là gã không nghĩ tới Tư Nam Yên cư nhiên sẽ không để ý thân phận đến Chính Dương Tông nằm vùng.
Không đợi Vũ trưởng lão đáp lời, thân ảnh Liễu Thanh Huyền lại chậm rãi biến mất.
Gã trực tiếp tiến vào trong Trấn Ma Quật.
Tư Nam Yên đã tới nơi này, bốn đại ma tướng trấn áp trong trấn ma quật có lẽ cũng được thả ra.
Một lát sau, Liễu Thanh Huyền lại đi tới nơi giam giữ ma tướng.
Quả nhiên, nơi đây đã sớm người đi nhà trống.
Liễu Thanh Huyền đối với việc này cũng không quá mức kinh ngạc.
Tư Nam Yên ở phương diện cấm chế trận pháp cũng là một phương hảo thủ, có thể phá vỡ cấm chế đem tứ đại ma tướng cứu ra, cũng không ngạc nhiên.
Chủ yếu là gã cũng không nghĩ tới Tư Nam Yên sẽ phát rồ đến mức này.
Thân là Nhân tộc lại dám cùng Ma tộc quấy cùng một chỗ.
Loại tính chất này quá ác liệt.
Có thể nói là ai cũng bị giết.
- Hừ, thật cho rằng có người che chở, ta cũng không dám động thủ giết ngươi sao.
Trong mắt Liễu Thanh Huyền hiện lên một tia sát ý kinh người.
Đây là thật sự chạm tới điểm mấu chốt của gã.
Chợt, hai tròng mắt Liễu Thanh Huyền khép lại.
Bốn đại ma tướng này, có thể nói là gã luyện chế ra.
Trên bổn nguyên thần hồn, có cấm chế gã thiết lập.
Di?
Sau một phen tinh tế cảm thụ, Liễu Thanh Huyền lại mở mắt lộ vẻ kinh ngạc.
Khí tức của tứ đại ma tướng suy yếu tới cực điểm, cơ hồ đã không cảm giác được.
- Đuôi ngắn cầu sinh sao?
Liễu Thanh Huyền hơi trầm ngâm, đoán được một ít.
Ngón tay gã khẽ nhúc nhích, hiện tại có thể thi triển thủ đoạn diệt sát Ma Tướng, nhưng.. nếu giết thì có chút đáng tiếc.
Đây chính là bốn viên đạo quả thần thông.
- Mà thôi, tu vi của ta sắp đột phá, cũng không cần sợ lão thái bà chết tiệt Vạn Diệu Cung nữa.
Liễu Thanh Huyền khẽ lắc đầu, có tính toán,
- Chờ Ôn Tri Hành trở về, để hắn đi Vạn Diệu cung đại náo một hồi, coi như giải quyết xong nghiệt duyên này đi.
Tư Nam Yên không thể ở lại nữa.
Vừa vặn dùng để nuôi nấng tứ đại ma tướng, cũng không kém nhiều lắm có thể làm cho đạo quả thần thông chín.
* * *
- Bạch sư tỷ, ngươi có phát hiện cái gì không thích hợp hay không?
Lúc này, Ôn Tri Hành cùng Bạch Lộ Thu hai người đang hướng về nha môn nơi đây mà đi.
Nhưng mà theo thâm nhập, Ôn Tri Hành lông mày lại dần dần nhíu lại.
- Cái gì?
Bước chân Bạch Lộ Thu chậm lại.
- Sư tỷ, ngươi xem.
Ôn Tri Hành đưa tay chỉ.
Cùng lúc trước hai người nhìn thấy hoang vu suy tàn bất đồng, cảnh tượng phía trước dĩ nhiên hoàn toàn bất đồng.
Nơi đây lại hơi có vẻ vui mừng cùng ồn ào náo động.
Hai bên đường phố trồng đầy các loại hoa cỏ tươi đẹp, hoa hồng cành xanh tôn nhau thành thú vị, mùi thơm ngọt ngào hỗn loạn kia càng tràn ngập cả con đường.
Có không ít dân chúng đi khắp hang cùng ngõ hẻm, vui cười ra mặt dạo bước trong đó.
Nhất là còn có rất nhiều thiếu nữ mềm mại xinh đẹp cười duyên liên tục, ở trong đám người kia xuyên qua, tựa như oanh ca yến vũ.
Những thiếu nữ này mặc váy lụa mỏng, thắt lưng thắt dây lưng nhỏ, vạt áo trước ngực tùy ý mở rộng, dáng người mê người theo gió lay động, dẫn dòng người liên tục.
Quả thực chính là đẹp mắt.
"?"
Bạch Lộ Thu và Ôn Tri Hành đều nhướng mày.
Hết thảy trước mắt làm cho hai người đều có chút không thể tin được là thật.
Cảnh tượng hoang vắng khi mới vào thành vẫn còn rõ mồn một trước mắt.
Ôn Tri Hành ngẩng đầu, lại nhìn ra xa, đã thấy xa xa có một tòa nhà vô cùng chói mắt.
Bên ngoài tòa nhà này, cây cối cao lớn sum xuê, trên cành treo đầy hoa cỏ và đèn lồng diễm lệ.
Bên trong cửa ca múa mừng cảnh thái bình, tiếng dây đàn trúc êm tai.
Dưới bảng hiệu dưới mái hiên kia, ba chữ to đặc biệt nổi bật.
Bách Hoa Lâu?
Ôn Tri Hành càng cảm thấy cổ quái.
Thanh lâu?
Địa phương rách nát này đều bị yêu ma xâm nhập thành như vậy, nơi này cư nhiên còn có một thanh lâu gióng trống khua chiêng làm hoạt động?
Cái này cũng quá hoang đường.
Ôn Tri Hành và Bạch Lộ Thu đều có chút kinh ngạc.
Cảnh tượng trước mắt làm cho hai người cảm giác phảng phất như đang ở trong mộng cảnh.
Di?
Đúng lúc này, Bạch Lộ Thu lại kinh nghi một tiếng, nói:
- Sư đệ, ngươi xem.
Ôn Tri Hành theo tiếng nhìn lại, đã thấy bên ngoài Bách Hoa lâu xuất hiện vài thân ảnh vênh váo tự đắc.
Nhìn cách ăn mặc kia, rõ ràng là nha dịch nơi đây.
Mấy tên nha dịch này được vài tên vũ kỹ váy lụa mỏng vây quanh, phiêu phiêu dục tiên tiến vào trong đó.
- Sư đệ, nếu không ngươi cũng vào thử xem?
Bạch Lộ Thu ở một bên thấy thế, không khỏi mở miệng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT