Ở ngoài không gian lưu đày, đám người của Âm Tà đang liên tục thu thập thứ gì đó về hang ổ của chúng. Âm Tà đi vào sâu bên trong, hắn đứng trước cánh cửa kia cúi đầu kính cẩn nói:
- Chuyện chủ thượng giao cho chúng thần đã làm gần hoàn thành rồi ạ!
Ma Thần cũng vui vẻ đáp lại:
- Được! Tốt lắm, lui xuống đi!
Sau khi Âm Tà rời đi, Ma Thần cười một mình rồi nói:
- Chẳng bao lâu nữa, ta sẽ lại xuất thế, ta sẽ lại là ác mộng của bọn chúng! Hahahahaha!
Đám Âm Tà vẫn liên tục thu thập Tinh Mang, nó có thể coi là một báu vật của Không Gian Lưu Đày. Đại Quỷ Đế khó chịu hỏi Âm Tà:
- Sao chúng ta lại phải đi tìm kiếm những hòn sỏi vô dụng này chứ?
Thiên Hồ Đế cũng nói:
- Phải đấy! Chủ thượng cũng chẳng giúp tu vi chúng ta tăng nữa, cứ thế này chỉ một ánh mắt của tên Dương Tử cũng đủ khiến chúng ta chết không toàn thây.
Sát Đế cũng gật đầu mà nói:
- Phải đấy! Có thể ta không hiểu rõ con người hắn, nhưng nếu chúng ta năm lần bảy lượt muốn giết hắn thì liệu khi hắn mạnh rồi liệu có tha cho chúng ta? Với cả bọn ta khác ngươi, chúng ta đi theo chủ thượng vì muốn mạnh lên nhanh chóng, nhưng giờ thì...
Âm Tà nghe vậy lập tức quát lớn:
- Ngậm miệng lại! Một lũ ngu! Các ngươi biết thứ này gọi là gì không? Nó là tinh mang, nó gần như là vật chí bảo duy nhất ở cái không gian chết tiệt này. Nó ẩn chứa một lượng sức mạnh vô cùng lớn, không chỉ linh khí. Nó còn ẩn chứa cả sức mạnh pháp tắc, nếu cứ kiếm về cho chủ thượng, thì không sớm thì muộn ta cũng sẽ có vài viên.
Hàn Ma Đế cũng nói:
- Cũng chỉ vài viên là có tác dụng với ngươi, bọn ta cần nhiều hơn!
Âm Tà nghe vậy liền tức giận nhét một viên Tinh Mang vào mồm tên Hàn Ma. Hắn liền sung sướng gào lên:
- Cơ thể ta....cơ thể ta đang tràn đầy sức mạnh! Ta sắp đột phá rồi!
Nhưng cũng chỉ được một lúc, một lúc sau hắn đã đau đớn gào lên:
- Ta đau quá! Năng lượng lớn quá! Ta sẽ nổ tung mất!
Ngay sau câu nói ấy hắn đã nổ tung, Âm Tà quay lại nhìn đám người kia mà nói:
- Thấy rồi thì nhanh chóng tạo ra trận pháp chủ thượng bảo đi!
Ở Hư Không Giới lúc này Dương Tử đang bị tên Quân Lực bóp cổ. Tâm cảnh hắn vẫn đang hỗn loạn, thấy Dương Tử như vậy, bản thân hắn liền nói:
- Người đời có thể bước một chân vào luyện khí thì có người đã vui mừng không ngớt. Nhưng lại có những kẻ như ngươi và ta, không dừng lại mà tiếp tục truy cầu sức mạnh. Cũng giống như đạo của mỗi người vậy, người này cũng chỉ chỉ cần làm việc không thẹn với lòng, chính trực anh minh cũng là đạo. Sống một đời an nhàn cũng là đạo, đạo từ tâm mà ra, từ ta mà thành. Thành hay bại cũng là do ta vậy thì cớ gì vẫn không biết đạo của mình ở đâu? Ma đạo cũng là đạo, tiên đạo cũng là đạo, tà hay chính, ác hay thiện cũng chỉ là cách cảm nhận của mỗi người. Đạo mà ta đi chỉ cần không thẹn với lòng, không thương thiên hại lý là được!
Dương Tử lúc này cũng tự hỏi:
- Vậy cớ gì ta vẫn không biết đạo mình ở đâu? Nếu ma đạo cũng là đạo, tiên đạo cũng là đạo vậy thì đạo của ta là do ta mà lên. Vậy đạo của ta là gì?
Thấy hắn như vậy bản thân hắn lại nói:
- Trên đời vốn không phân thiện ác, đạo cũng vậy, ma đạo tuy giết người vô số nhưng lại tiêu dao tự tại. Tiên đạo mang danh cứu vớt chúng sinh nhưng vẫn chém giết tranh đoạt cơ duyên. Kiếp sinh khổ, khổ sinh mệnh! Nếu đã là mệnh ta vậy tự ta lắm lấy! Đã tự ta lắm lấy sao lại chẳng biết đạo của mình ở đâu?
Dương Tử lúc này như bừng tình, hắn nói:
- Phải! Đạo ta không chỉ là một! Đạo ta là vô cùng vô tận! Dùng tốt đối với tử dùng ma đối với ác! Làm việc không thẹn với lòng! Không thương thiên hại lý!
Bản thân của hắn lúc này cũng vỗ tay mà nói:
- Đạo tâm kiên cố! Trời long đất lở cũng chẳng thể lay động, thì truy cầu sức mạnh truy cầu võ đạo càng bước càng xa!
Dương Tử cũng nói:
- Vậy đạo của ta là Vạn Đạo Chi Tâm!
Bản thể hắn cũng mở mắt ra, vô cùng vô tận lôi quang đánh đến. Quân Lực cũng nhảy ra xa mà nghĩ:
- Mẹ kiếp! Hắn là thứ quái quỷ gì vậy! Sét đánh tuy nhìn uy lực vô cùng nhưng với hắn lại gần như vô cùng nhẹ nhàng. Đạo của hắn trở thành Lôi Đạo từ khi nào vậy?
Thân thể Dương Tử từ từ bay lên, hắn liền hô lớn:
- Đạo từ tâm mà ra! Từ ta mà thành! Đạo ta vô cùng vô tận! Vạn đạo nghe ta!
Dường như bây giờ đang có một luồng sức mạnh nào đó đang tập trung vào người Dương Tử. Một cột sáng từ người hắn hiện lên, nhưng người có mặt ở đó đều há mồm ngạc nhiên. Đến tên Quân Lực cũng không nhịn được mà thốt lên:
- Thật sự là yêu nghiệt!
Tia sáng kia chính là dấu hiệu của đại đạo hoàn chỉnh, nhưng chưa dừng ở kiếm đạo. Từ từ có rất nhiều tia sáng bắn lên trời, Cổ, Thiên Tôn và Lăng Lịch thở dài đồng thanh nói:
- Thiên tài với thiên tài vẫn tức chết thiên tài!
Ở đình viện của bản thân Dương Tử, một kẻ mặc ảo bào màu đen đi vào mà nói:
- Ngươi cũng giảng ta để ta có thứ nghịch thiên đấy được không?
Bản thân Dương Tử mặc áo bào màu trắng đáp:
- Đừng có mơ, đạo ngươi đã thành, tâm cảnh vững như bàn thạch thì có chết cũng không đổi được đâu!
Một kẻ mặc áo bào màu đỏ bước ra mà nói:
- Nhưng cậu ta cũng hơn chúng ta rất rất nhiều đấy nhỉ?
Khiến áo trắng và áo đen lẫn cả áo đỏ thở dài đồng thanh nói:
- Yêu nghiệt với yêu nghiệt vẫn là tức chết yêu nghiệt a!