Lúc này Dương Tử vẫn đang ngẫm nghĩ, hắn vẫn đang liên tục nhập định. Hắn luôn tự hỏi đạo của mình là gì, và cứ thế thân thể hắn chỉ còn có thể chiến đấu trong vô thức nhờ Hoan Ảnh Cước. Nhưng cũng chẳng còn được bao lâu, mặc dù hắn vẫn có thể dùng Hoan Ảnh Cước để đả thương lên người tên Quân Lực. Nhưng nó càng ngày càng mất tác dụng, cơ thể hắn lúc này cũng sắp không chống nổi nữa. Lúc này Bách Động Minh Thân đã trực tiếp biến thành Cửu Địa Liên Công Thân. Tru Đế thấy vậy liền gào lên:
- Cái quái! Thứ này chẳng khác nào đang đi đá vào một vật nhưng vật đấy lại là vàng cả!
Sát Thần lại quay ra hỏi Tru Đế:
- Tru Đế tỷ tỷ! Bộ công pháp đấy có gì mạnh à?
Tru Đế liền giải đáp cho Sát Thần nghe:
- Có chứ! Mỗi đòn tấn công của chủ nhân bây giờ, dù có là vô thức hay là chủ động. Cũng sẽ kéo theo lực đạo như là chín đòn đánh toàn lực lao đến. Cũng có thể làm tiếp hành động mình bỏ ngang, nhưng lại có thể thành thục như bản thân. Mà nếu dốc sức đánh ra thì lúc đạo chín đòn theo sau sẽ tăng dần. Nhưng...
Sát Thần liền hỏi Tru Đế:
- Nhưng sao vậy tỷ tỷ?
Tru Đế cũng đáp:
- Chỉ là....nếu cứ dùng như vậy, cơ thể sẽ không chịu nổi dư chấn của các đòn theo sau mà nổ tung mất.
Bên ngoài không gian, Quân Lực đang liên tục bị ăn đá và đấm trong vô thức của Dương Tử. Hắn tức giận gào lên:
- Ngươi đang làm thứ quái quỷ gì vậy chứ! Đã đánh một cú nhưng ta lại có cảm giác như bị đánh chín phát liên tiếp vậy chứ?
Rồi hắn lại lao đến đánh nhau với Hoan Ảnh Cước, lúc này Hoan Ảnh Cước cũng dần sinh ra ý thức. Phía nhân tộc lại càng nguy hiểm hơn Dương Tử gấp vạn lần, vì chẳng có ai ngăn đám thánh tộc ở tiền tuyến. Mà đã có một số lượng thánh tộc vô cùng lớn tràn vào các thành trì gần đó tàn phá giết người. Các Võ Đế cũng nhanh chóng bay đến chỉ viện và tiêu diệt bớt đám thánh tộc. Các tu sĩ từ mọi nơi cũng đang đổ dồn về chiến trường, họ cũng góp một phần không nhỏ tới việc ngăn cản đám thánh tộc. Lúc này Cổ và Thiên Tôn cùng với Lăng Lịch bay đến mớ hỗn độn kia giúp đỡ Dương Tử. Về phần Hoàng Tuyền thì sẽ ở lại giúp mọi người diệt sạch đám thánh tộc lọt lưới và trấn thủ ở đấy. Lăng Lịch cởi mấy miếng băng cuốn trên người đi mà nói với Cổ và Thiên Tôn:
- Hai người các ngươi có vẻ mạnh lên không ít trong lúc ta dưỡng thương nhỉ?
Thiên Tôn liền đáp:
- Ta cũng bình thường, Cổ mới là người thay đổi nhiều nhất đây! Hắn nhớ lại đoạn kí ức cũ rồi, nhưng vẫn chưa có ý định nói tên thật ra cho mọi người nghe.
Lăng Lịch nghe vậy cũng đáp:
- Không sao! Dù gì có là cái tên nào thì chúng ta vẫn quen một người ngu ngơ tên Cổ mà thôi!
Cổ cũng đáp:
- Ta rất bình thường đây nhá!
Bấy nhiêu thời gian vui vẻ cũng đã đủ, khi họ bay gần tới đống lộn xộn kia. Cả ba người không khỏi rùng mình trước thứ gọi là Bom của Chí Dũng. Lại càng kinh ngạc hơn khi hai người kia có thể khiến cả ngàn dặm xung quanh thành bình địa. Đến một đồi đất còn sót lại còn chẳng cao bằng bức tường đất đá được dựng nên do cú ném thương của Dương Tử. Tuy sợ như ba ngươi vẫn dốc sức bay đến, họ biết quy mô trận chiến này họ có thể chẳng giúp được bao nhiêu sức. Nhưng dù chỉ làm địch sao nhãng một giây thôi cũng là quá nhiều rồi. Đáp xuống nơi lập tức họ phải tách nhau ra né tránh một vật khổng lồ gì đó bay tới. Đấy là Quân Lực, hắn bị Hoan Ảnh Cước đá bay đi, nhưng cơ thể Dương Tử lúc này cũng sắp không chịu nổi dư chấn từ chín lần phản hồi lại cơ thể mình. Chớp mắt Cổ có mặt chữa thương cho Dương Tử, Lăng Lịch cũng khởi lên trạng thái mạnh nhất của mình, Thiên Tôn cũng gồng mình mở ra Luyện Ngục Ấn. Lăng Lịch cầm thương lao vào mở màn, hắn gào lên:
- Lôi Thiên Thương Kĩ! Lôi Tịch!
Một đường lao thẳng đến người tên Quân Lực, Thiên Tôn cũng lao tới. Hắn gào lên:
- Luyện Ngục Quyền!
Rồi đầm liên tục vào người tên Quân Lực, hắn cũng tức giận gầm lên:
- Sao mấy con kiến như các ngươi cũng dám quay lại cắn ta?
Lăng Lịch lao lên vừa sử dùng thương kĩ vừa nói:
- Kiến cắn cũng đau lắm đấy!
Rồi rạch đường thẳng từ bụng của tên Quân Lực lên trên, Luyện Ngục Quyền của Thiên Tôn cũng ngay lập tức đấm vào mồm của tên Quân Lực. Lúc này Dương Tử đã trở lại với đình viện của bản thân hắn, bản thân hắn đang ngồi đánh cờ mà nói:
- Nào! Ngươi lại đến đây rồi, có việc gì khó hiểu cứ hỏi ta, ta sẽ giải đáp giúp ngươi!
Dương Tử lắc đầu nói:
- Ta muốn tự ngộ ra nó, nhưng mà đánh cờ với ngươi đã!
Thấy Dương Tử có vẻ không ổn bản thân hắn liền hỏi:
- Tâm cảnh ngươi đang hỗn loạn, tâm cảnh không vững thì sẽ khó đăng cơ đến thành tựu cao hơn. Càng khiến chính mình lạc lối, giống như mất đi cái đạo mình theo đuổi vậy.
Dương Tử đang ung dung đàm đạo rồi uống nước ăn bánh, còn đám Lăng Lịch thì đã bị sự tức giận của tên Quân Lực bán hành cho ngập mồm. Sau khi Lăng Lịch rạch đường thẳng lên người tên Quân Lực rồi Thiên Tôn đấm vào người hắn. Hắn bật dậy rồi tức giận gào lên:
- Ta sẽ gi ết chết các ngươi!
Sau đó hắn tóm cổ Thiên Tôn quăng đi, chém ra một luống kiếm khí đánh bay Lăng Lịch. Dù đã cố thử lại rất nhiều lần dưới sức mạnh mới của Cổ, như ba người họ vẫn chăng thể ngăn cản tên điên ấy lại. Thậm chí trong một lần tua ngược lại thời gian, Cổ đã bị hắn bẻ gãy tay. Nhưng cũng nhanh chóng tua ngược lại thời gian, nhưng tên Quân Lực như nhận ra điều gì đó. Hắn nhìn chằm chằm vào không gian một lúc rồi vung đấm đến. Bất ngờ là không gian vỡ ra, tên Quân Lực đã thoát khỏi thần thông của Cổ. Hắn lao đến đá bay Cổ đi, rồi nhấc Dương Tử lên và dùng sức bóp cổ Dương Tử. Lúc này ở trong tâm thức Dương Tử vẫn đã tự hỏi liên tục, thấy Dương Tử như vậy bản thân hắn lại nói:
- Ngươi không cẫn nghĩ quá nhiều làm gì, âm dương sinh ngũ hành ngũ hành sinh bát quái. Từ một mà thành hai, đạo cũng như vậy, tuy hiếm có người tu được song đạo nhưng không phải không có.
Dương Tử lúc này đang trong tình thế nguy hiểm vô cùng, Cổ, Thiên Tôn và Lăng Lịch dù có lao tới cả trăm lần vẫn chẳng thể ngăn tên Quân Lực lại.