Nàng ta biết chồng kiếm thuật đó là đem kiếm khí chồng chất lên nhau thành kiếm thuật bá đạo, đạo lý đơn giản nhưng lại không có mấy người có thể làm được.  

Dù sao, kinh mạch của đại đa số mọi người đều yếu ớt, kiếm khí chồng lên nhau chính là khảo nghiệm sức chịu đựng của kinh mạch.  

Sự việc phát sinh trên đường đá Bách Luyện chẳng qua là nhạc đệm.  

Trường Bình quận chúa mặc dù giận đến tái mặt, nhưng mà hiếm thấy là không có bộc phát, có lẽ bị sự bá đạo của La Hồng làm cho khiếp sợ.  

Tắc Hạ Học Cung chính là sân nhà của La Hồng, La Hồng giết người, phu tử cũng không hỏi, không trách mắng chứ nói chi là đánh người.  

Trường Bình quận chúa ngấm ngầm chịu đựng, nàng đang chờ cơ hội, không chỉ mỗi nàng ta, mà còn có không ít thiên tài đến từ thế gia Đế Kinh đều đang chờ cơ hội.  

“Thiên Cơ Bí Cảnh” sẽ nhanh chóng mở ra, dựa vào lực hấp dẫn của bí cảnh đối với người tu hành, La Hồng nhất định sẽ đi vào trong đó.  

Ở bên trong bí cảnh, phu tử, Lý Tu Viễn, Hóa Long Kiếm và Thương Vương Viên Thành Cương cũng không thể nhúng tay.  

Đến lúc đó bọn họ không tin La Hồng không có nơi dựa vào vẫn còn có thể phách lối!  

La Hồng không để ý đến đám người Trường Bình quận chúa, hắn đánh Ngụy Nhàn một trận trong lòng vô cùng đắc ý, tội ác nhận được gấp đôi.  

La Hồng cảm giác hắn giống như ác bá trong sân trường ức hiếp bạn học, rất xấu!  

Hắn đưa Tiểu Đậu Hoa tới tiểu lâu Xuân Phong, bảo nàng đi vào trước, ôm kiếm dưỡng khí.  

Lý Tu Viễn mặc thanh sam cầm một quyển sách ở cửa ra vào, sắc mặt kỳ quái nhìn La Hồng, y cảm nhận được rất rõ chuyện La Hồng đánh Nguỵ Nhàn - cháu nuôi của Nguỵ tổng quản trong cung ở trên đường đá Bách Luyện.  

Lý Tu Viễn không ngờ tiểu sư đệ này lại bá đạo không nói lý như vậy.  

“Tiểu sư đệ thế nhưng dám nộp giấy trắng trong cuộc thi viết, người khác chen muốn vỡ đầu để trở thành đệ tử của phu tử, thế nhưng tiểu sư đệ lại ước gì tránh xa. Bây giờ, việc đệ ấy thi triển các các hành vi bá đạo, hung ác e là vì cố ý muốn phu tử trục xuất ra khỏi sư môn.”  

“Tiểu sư đệ, tính toán giỏi lắm.”  

Ánh mắt Lý Tu Viễn lấp lóe, khóe miệng của nở nụ cười.  

Nhất định không thể để tiểu sư đệ như ý nguyện.  

Nhìn thấy La Hồng đến gần.  

Khuôn mặt Lý Tu Viễn ôn hòa, bên trong con ngươi đen nhánh cũng hiện ra khen ngợi thâm thuý xuất phát từ nội tâm.  

“Tiểu sư đệ ngươi nói đúng, thân là đệ tử phu tử không phải tới để bị ức hiếp.”  

“Nho sinh chúng ta chỉ cầu không thẹn với lương tâm, suy nghĩ thông suốt.”  

“Sư huynh chỉ muốn nói một câu với ngươi, tiểu sư đệ làm tốt lắm.”  

Lý Tu Viễn khen ngợi nói.  

“???”  

La Hồng vừa cảm thấy mình rất xấu liền đơ mặt.  

La Hồng quả thực hơi sững sờ.  

Nhị sư huynh sao lại khen hắn?  

Hắn vô cùng bá đạo, không thèm nói đạo lý đã đánh Ngụy Nhàn, quả thực là ác bá vườn trường, mọi người nhìn thấy đều cảm thấy rất xấu, làm sao đến miệng sư huynh liền trở thành làm tốt lắm?  

Mặc dù tội ác nhận được gấp đôi khi nhắm vào Ngụy Nhàn hẳn là sẽ không bị cắt giảm, nhưng mà không hiểu sao La Hồng không có loại cảm giác vui vẻ khi thu hoạch được gấp đôi tội ác.  

Một lời nói của Lý Tu Viễn làm cho hắn có chút đắng lòng.  

Chẳng lẽ La Hồng hắn còn chưa đủ xấu sao?  

Nhìn thấy vẻ hoảng hốt của La Hồng, nụ cười trên mặt Lý Tu Viễn càng sâu.  

Quả nhiên, tiểu sư đệ bắt đầu nghĩ lại rồi.  

Một lời nói của mình cảm động tiểu sư đệ, có lẽ sẽ khiến tiểu sư đệ thích Tắc Hạ Học Cung, sẽ không còn muốn rời khỏi học cung nữa.  

“Đi, tiểu sư đệ, Nhị sư huynh đưa đệ đi gõ chuông.”  

Lý Tu Viễn dịu dàng nói.  

Nghe thấy hai từ gõ chuông, khuôn mặt La Hồng lập tức xụ xuống.  

“Phu tử muốn ta mang đệ đi gõ chuông thêm mấy lần, là vì rất xem trọng đệ, chuông Thánh Nhân cũng là một trong những vật báu của học cung, rất nhiều người muốn gõ đều không có cơ hội.”  

Lý Tu Viễn nói.  

Sau đó y vươn tay, vân vê một cành hoa đào, thanh sam tung bay, đi về phía gác chuông.  

Vẻ mặt La Hồng khó chịu như bị táo bón, khí Chính Dương hắn phải cố lắm mới làm nhạt đi được, bây giờ có lẽ... Lại trở nên óng ánh rồi.  

Hắn dặn Tiểu Đậu Hoa tiếp tục dưỡng kiếm ở tiểu lâu Xuân Phong rồi sải bước đi theo Lý Tu Viễn, vừa đi vừa thỉnh giáo Lý Tu Viễn nghi ngờ trong lòng mình.  

“Nhị sư huynh, trước đó ta có nghe lão cẩu nói sẽ mở một bí cảnh gì đó ở bên ngoài huyện An Bình, bí cảnh đó là như thế nào vậy?”  

La Hồng hỏi.  

Nghe thấy hai từ lão cẩu... Lý Tu Viễn quả thực nghẹn lời, tiểu sư đệ này sao lại thù dai vậy chứ?  

Y vừa đi vừa khẽ vuốt cánh hoa đào trong tay mỉm cười: “Bí cảnh, thực ra cũng không phải là thứ hiếm lạ gì, chỉ cần tu vi đạt tới Nhất phẩm, sau khi chết chỉ cần nguyện ý, tinh khí thần sẽ có thể hình thành bí cảnh.”  

Lời nói của Lý Tu Viễn làm cho La Hồng thoáng giật mình.  

“Bí cảnh là do tinh khí thần của tu sĩ biến thành?”  

Lý Tu Viễn gật đầu: “Chẳng qua người có mạnh yếu, bí cảnh cũng là có phân chia lớn nhỏ.”  

“Tinh khí thần của tu sĩ Nhất phẩm bình thường khi biến thành bí cảnh cũng chỉ là thứ phổ thông, không có thứ quý giá gì, thậm chí qua vài ngày sẽ tự động tiêu tán trong trời đất, bụi về với bụi, đất về với đất.”  

“Nhưng mà một số tu sĩ Nhất phẩm hùng mạnh nằm trong Thiên Bảng khi biến thành bí cảnh sẽ không quá yếu, có thể xem là nơi chứa cơ duyên, nhưng cũng không được gọi là đại bí cảnh.”  

“Đại bí cảnh chân chính... Là do tinh khí thần của những tu sĩ có cảnh giới hơn xa Nhất phẩm nhưng không muốn vào Thiên Môn, lựa chọn ở nhân gian làm Lục Địa Tiên tiêu hết tuổi thọ, chết già biến thành. Đây mới thực sự là nơi chứa cơ duyên, dù là nguyên khí thiên địa hay là lĩnh hội tu pháp đều sẽ có tốc độ thăng cấp và biên độ tăng trưởng vô cùng lớn.”  

“Ví dụ ‘Hải Học Bí Cảnh’ của Tắc Hạ Học Cung chúng ta chính là bí cảnh nhất đẳng trong thiên hạ, đó là do tinh khí thần lúc tuổi già của phu tử nhiệm kỳ trước biến thành, những bí cảnh muốn so được với nó là vô cùng hiếm…”  

“Về phần Thiên Cơ Bí Cảnh của Tư Thiên Viện chính là Thiên Sư của Đạo môn biến thành, nhưng cũng chỉ xem như không tệ mà thôi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play