La Hồng lườm nàng ta một cái, lười chấp nhặt với nữ nhân này.
La Hồng hắn là Bại Hoại được chứng nhận, làm việc còn cần giải thích với người khác sao?
Nhìn thấy La Hồng không để ý tới mình, Trường Bình quận chúa kiêu ngạo cảm thấy lòng của mình giống như bị kim đâm, liền muốn há miệng chế nhạo La Hồng vài câu.
Nhưng mà chưa kịp mở miệng, Ngụy Nhàn kia liền hạ giọng: “Quận chúa! Không được rút dây động rừng!”
Trường Bình quận chúa nghe vậy cảm thấy lời hắn ta có mấy phần đạo lý, mím chặt môi.
Đợi đến khi Thiên Cơ Bí Cảnh mở ra, đến lúc đó có thể liên hợp một đám người vây quét La Hồng, dù không thể giết La Hồng cũng phải dạy dỗ La Hồng một chút.
Việc cô quận chúa này muốn nói lại thôi làm cho La Hồng cảm thấy hơi kỳ quái. Hắn liếc nhìn, vừa vặn nhìn thấy Ngụy Nhàn nhỏ giọng nói gì đó với quận chúa.
Con mắt La Hồng không khỏi nheo lại, tên Ngụy Nhàn này... La Hồng nhớ rất kỹ.
Tên khốn này... từng chơi hắn!
Mặc dù chỉ là một câu bâng quớ, nhưng mà nhân ngôn đáng sợ, có đôi khi lực sát thương của một câu nói có thể vượt qua tưởng tượng!
Nếu không phải có Trấn Bắc Vương đích thân đến, lần đó hắn có thể phải chịu thiệt thòi lớn.
Thù này kết lớn, hơn nữa tên của Ngụy Nhàn còn đang yên lặng nằm trong Tiểu Bản Bản của hắn.
Nghĩ đến điều này sắc mặt La Hồng lập tức nghiêm lại.
̀m!
Khí huyết trên người hắn rung động, áo trắng trên thân tung bay.
Một cái chớp mắt tiếp theo nhảy xuống giống như một đóa hoa lê phiêu diêu vượt qua mười mấy bậc đường đá xuất hiện ở bên cạnh Ngụy Nhàn.
Ngụy Nhàn sao có thể ngờ tới La Hồng lại đột nhiên ra tay, hơn nữa còn ra tay không theo lẽ thường với hắn ta.
Hắn ta cũng không có mở miệng chế nhạo La Hồng, cũng không có đắc tội La Hồng.
Sát Châu kiếm hóa thành một cây châm nhỏ, bị lòng bàn tay La Hồng kẹp lấy, trong mắt người thường giống như La Hồng chỉ vỗ một chưởng về phía bả vai Ngụy Nhàn.
Ngụy Nhàn thực lực không thua kém, cũng có thực lực Ngũ phẩm, mặc dù kém rất nhiều so với Hoàn Nhan Liệt Hoả nhưng mà giờ phút này cũng đã kịp phản ứng lại.
“La Hồng! Ngươi muốn làm gì?!”
“Khinh người quá đáng!”
Một tiếng hét giận dữ, khí cơ trên thân Ngụy Nhàn bắn ra, khí huyết lưu chuyển ở ngoài thân thể hắn ta hình thành một huyết giáp mơ hồ.
̀m!
Trong khoảnh khắc, chín mươi chín kiếm khí chồng lên trên thân Sát Châu kiếm, vào lúc này bùng nổ.
Ngụy Nhàn hoảng hốt, cảm giác bản thân dường như ở trên mặt biển rộng lớn, bọt nước cao tới mấy chục mét, đang lôi cuốn uy thế hủy trời diệt đất, cấu xé về phía hắn.
Huyết giáp trên người hắn ta hiện đầy vết rách chỉ trong chớp mắt.
Mà Ngụy Nhàn cũng giống như bị sét đánh, thân thể ở bên trên đường đá không ngừng lui lại, cuối cùng, mất đà liên tục lăn xuống đường đá giống như trái bóng da, đầu rơi máu chảy, vô cùng chật vật.
Mọi thứ xảy ra quá nhanh.
Cơ hồ chỉ trong chớp mắt, một La Hồng kiếm tu Thất phẩm đã nghiền ép Ngụy Nhàn Võ tu Ngũ phẩm.
Từ xưa đến nay, Kiếm tu có thể vượt cấp mà chiến, tất cả mọi người đều biết điều này, bọn họ cũng biết La Hồng từng một kiếm đánh bại Hoàn Nhan Liệt Hoả.
Thế nhưng giờ phút này, La Hồng bày ra sự bá đạo ấy vẫn làm cho đám người kinh hãi.
Ngụy Nhàn thê thảm lăn xuống đến giữa sườn núi, khắp người toàn là vết máu.
La Hồng không có hạ sát thủ, nhưng mà kết cục của hắn ta cũng không khá hơn chút nào.
“Lén lén lút lút nói xấu bản công tử, đừng cho rằng bản công tử không nghe thấy.”
La Hồng bĩu môi.
“Bản công tử trăm cay ngàn đắng mới gia nhập Tắc Hạ Học Cung, trở thành đệ tử của phu tử há lại để các ngươi khinh bỉ bừa bãi như thế?”
Lời nói của La Hồng quanh quẩn ở bên trên đường đá.
Ngụy Nhàn rơi xuống lưng chừng núi đầu đầy vết máu, toàn thân run rẩy, suýt nữa ho ra máu.
Hắn ta nói xấu La Hồng lúc nào?!
Giờ phút này Trường Bình quận chúa đã lấy lại tinh thần, khuôn mặt xinh đẹp trở nên trắng bệch, đầu óc trống rỗng.
Mà La Hồng ném xuống một câu, quét mắt nhìn qua đám học sinh thế gia thiên tài đến từ Đế Kinh Đại Hạ, cười lạnh.
“Ta rất thất vọng với Đại Hạ, trong mấy thiên tài Đại Hạ các ngươi có lẽ có không ít người không muốn thấy mặt La Hồng ta, thậm chí muốn giết ta, không sao, La Hồng ta không thèm để ý, người muốn giết ta rất nhiều, thêm các ngươi nữa cũng không tính là nhiều bớt các ngươi đi cũng không tính là ít, muốn tới liền trực tiếp tới, trực tiếp hẹn một cuộc chiến sinh tử với ta…”
“Nói sau lưng cũng được nhưng đừng để ta nghe thấy, nếu không ta nghe thấy một lần đánh các ngươi một lần giống như Ngụy Nhàn này.”
La Hồng nói.
Nói xong lườm Trường Bình quận chúa kia một chút, lướt thẳng lên bậc thang nắm Tiểu Đậu Hoa vẫn còn ngây ngẩn không kịp phản ứng đi vào đỉnh Cung Khuyết.
Bên trên đường đá, bầu không khí vô cùng ngột ngạt.
Bá đạo, lòng dạ ác độc, không thèm nói đạo lý...
La Hồng cơ hồ đã thể hiện những phẩm chất này một cách trọn vẹn, rất nhiều người đều không biết nói gì, quả thực giống hệt La Nhân Đồ, như từ một khuôn đúc ra.
Phu tử hiền hậu như vậy sao lại thu một người ngang ngược như vậy làm đệ tử.
Thiên kiêu thứ ba mươi sáu của Hoàng Bảng thật quá bá đạo.
Muốn kìm hãm La Hồng có lẽ chỉ có thiên kiêu nằm trong mười hạng đầu Hoàng Bảng mới có thể làm được.
Tiêu Nhị Thất đeo một thanh đao trên thắt lưng, khuôn mặt tràn đầy thổn thức, vẻ mặt hài lòng sau khi xem hết trò hay.
Tới rồi, tới rồi…
Hôm qua ghi vào Tiểu Bổn Bổn, hôm nay liền đánh người xuống núi, đánh đến nỗi bể đầu chảy máu.
Đây quả thực là đủ trực tiếp mà.
Tiêu Nhị Thất có cảm giác như mình nhìn thấu hết thảy.
Ngô Mị Nương đeo hộp kiếm, đối với tất cả mọi thứ ngược lại không quá để ý, nàng ta để ý chính là kiếm khí bộc phát sát ý của La Hồng.
“Chồng kiếm thuật, đây chính là thứ La Hồng ngươi dựa vào để chiến đấu vượt cấp sao?”
Ngô Mị Nương thì thầm.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT