Đôi mắt giăng đầy tơ máu, dấu hiệu của những kẻ đang tức giận hoặc đối phương tức giận sắp bùng nổ. Cô nhớ lại những điều cấm kỵ thì chột dạ, tay này nắm chặt cổ tay kia, theo phản xạ lập tức giải thích.

“Tôi sợ anh ngất xỉu trong này.” Cô đột nhiên nảy ra một ý nghĩ, lập tức nói “Lúc nãy tôi là nhảy vào, không hề bước.”

Giữa trán Lam Vũ Hàn xuất hiện vài nếp nhăn, tức giận quát: “Cút ra khỏi đây.”

Cô biết chắc hắn không nghe thấy những lời vừa giải thích, cách duy nhất chính là làm theo, rời khỏi căn phòng u ám, ra bên ngoài còn không quên đóng cửa.

Lam Vũ Hàn cực kỳ xấu tính, căn phòng của hắn không muốn người khác bước chân vào, ngoại trừ người mà bản thân tâm niệm đặt ở trong lòng.

Cả hai chạm mặt nhau ở bàn ăn, Cao Tử Hạ là người làm sai trước nên biết thân biết phận, không dám nhìn thẳng.

Một tay cầm thìa một tay cô viết xuống bàn hai chữ, liên tục không ngừng nghỉ, hai chữ xin lỗi đó Thạch Lý đứng bên cạnh đọc đến chán luôn rồi.

Người kia chưa một lần nhìn đến đương nhiên sẽ chẳng có ý định tha thứ.

Cô thở dài: “Đập vỡ thì không chấp vá lại được, tôi vừa đập vào trái tim của anh ta rồi.”

Câu nói vừa dứt đã cảm nhận được ánh nhìn dữ tợn từ phía đối diện, Lam Vũ Hàn nghiến răng nghiến lợi: “Cô phải trả giá cho việc đó.”

Hắn nhìn đến chỗ Thạch Lý căn dặn: “Chuyển đồ dùng trong phòng tôi xuống tầng trệt, giám sát toàn bộ quá trình, không cho cô ta đụng tay vào bất cứ thứ gì, nếu chạm qua lập tức vứt bỏ.”

Cao Tử Hạ phản bác: “Tôi cũng không muốn, đến khi chuyển xong tôi sẽ về.”

Giận quá nên quên mất, cô lấy hơi định nhờ Thạch Lý lấy bút viết, hắn dùng ánh mắt căm hận nhìn cô.

Lam Vũ Hàn hạ giọng nói: “Tôi có thể đọc khẩu hình, đừng xem tôi là một thằng điếc.”

Cao Tử Hạ mặc dù sai trước vẫn là kiềm chế không nỗi bản tính của mình, cô đập mạnh xuống bàn, lấy áo khoác rời khỏi nhà.

Thạch Lý biết Lam Vũ Hàn đã đọc được khẩu hình từ mấy ngày trước, chỉ đợi khi ánh mắt kia nhìn đến, bà ta liền nói một câu trơn tru: “Là tôi sợ Lam Tổng ngất xỉu nên đã nhờ Cao tiểu thư xem xét, cô ấy chỉ là lo lắng nên vậy.”

Cái kiểu nói đỡ này hắn không chấp nhận nỗi, chắc chắn trong thời gian ngắn Cao Tử Hạ đã lấy lòng người quản gia. Những hành động tương tự hắn đã gặp qua rồi, đủ người đủ loại huống chi hiện tại một thân bệnh tật, mục đích càng xấu xa.

Cao Tử Hạ vì tiền mới đến được nơi này, khi bản hợp đồng kia được đẩy qua, nói là thử lòng cũng được, nhưng cô thật sự thừa nhận bản thân đang thiếu tiền. Hắn thích sự thẳng thắn đó, đồng thời biết được cô là người tham tiền.

Lam Vũ Hàn di chuyển xe lăn đến thang máy, tự nhốt mình trong phòng.

Cao Tử Hạ bắt xe buýt đến một nơi yên tĩnh, chân trước vừa xuống xe chân sau đã dí theo tên đội chiếc mũ lưỡi trai, bước chân phóng như bay về phía trước.

Rút ngắn khoảng cách, đến khi có thể với tay là chạm, lập tức huých người về phía trước khiến cho bản thân và tên đó đồng loạt té ngã, lăn một vòng trên đường Cao Tử Hạ lập tức ổn định giành thế lợi về mình, đá cho tên đó một cước.

Chiếc giỏ xách rơi ra vài mét, tên đó trừng mắt hạ người, tay phải rút dao.

Cô mím môi nói: “Bình tĩnh trước đã.”

Đối phương cứng đầu vung vài nhát cảnh cáo, Cao Tử Hạ lùi bước. Đôi co ước chừng mười lăm giây, mắt thấy cô không dám tiến đến, tên cướp khuỵu gối thận trọng nhặt cái túi xách.

Lần trước chết dưới lưỡi dao, máu không ngừng bị nước mưa rửa trôi, nói không ám ảnh là giả.

Mồ hôi lạnh đổ đầy trán, Cao Tử Hạ không cho phép bản thân ngu muội, cởi áo khoác ngoài đối đầu với tên kia, may mắn là tên đó nắm dao không chặt một cước rồi một cước, khiến tên đó ngã gục.

Giẫm nát đôi bàn tay dám cầm dao hăm dọa cô, Cao Tử Hạ còn định đưa tên này đến đồn cảnh sát.

Mắt thấy đứa bé đang có ý định băng qua đường trong khi đèn dành cho người đi bộ vẫn còn màu đỏ, cô cầm chiếc túi lao vội qua đường để ngăn cản.

Đưa mắt nhìn xung quanh sau đó hỏi: “Em bé, sao lại đi một mình?”

Đứa bé đưa tay dụi mắt khóc òa lên: “Ba, em lạc mất ba.”

Cậu nhóc này đứng chưa đến thắt lưng, gương mặt vô cùng dễ thương, bởi vì khóc nên trông giống quả cà chua.

Cao Tử Hạ quỳ một gối xoa đầu cậu nhóc rồi hỏi: “Vậy em có nhớ số điện thoại của ba không?”

Cậu nhóc sà vào lòng cô thút thít: “Em nhớ.”

Nước mắt ướt một mảng trên vai, cô chấp nhận sự dễ thương này mặc cho cậu nhóc náo loạn. Đến khi nín khóc mới chịu đọc số điện thoại để liên lạc với người nhà.

Đứng ở đây thật sự là một lựa chọn tồi tệ, Cao Tử Hạ dẫn cậu nhóc vào quán cafe có không gian mở, vừa ngồi chờ ba cậu nhóc đến vừa đợi chủ nhân của chiếc túi xách đi ngang qua.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play