Lam Vũ Hàn đưa cô lên phòng, vừa đóng cửa hắn đã mở miệng: “Ở lại đây khiến em không vui như vậy, không cần miễn cưỡng, tôi lập tức đưa em về.”
Cao Tử Hạ hồi thần, trong tay nắm chặt tấm thẻ: “Không đâu, tuần sau tôi cũng đi rồi.”
Hắn để vest ngoài sang một bên, tay thuần thục cởi bỏ từng cúc áo đi đến phòng vệ sinh xả nước vào bồn tắm, lúc quay ra thì nhà thấy cô nằm vật ra giường đang nhìn ngắm chiếc thẻ đen.
Biết rõ đó không phải là lần đầu tiên cô nhìn thấy, nhưng dáng vẻ đó làm hắn vừa xót vừa thấy buồn cười. Thẻ trong ví cô cũng không ít, chỉ là không thấy cô sử dụng chúng, hay là nói cô không có cơ hội dùng chăng?
“Khi sáng đã nói không nên chọc tức lão phu nhân, vậy thì nên nghĩ cách tiêu tiền sao cho hợp lý đi.” Hắn bước đến ngồi xuống sofa.
Lần trước Lam Vũ Hàn muốn đi mua sắm cùng với cô cả hai đã xảy ra một số hiểu lầm, khi giải quyết rồi hắn đã vung bao nhiêu tiền chứ? Thật sự còn nhiều hơn người chị gái ruột thịt đã mua cho, không những trang phục mà còn nhiều thứ khác.
“Tôi mua cho anh được không, bản thân còn thiếu thứ gì đâu chứ?” Cô lật người nhìn đối phương.
Hắn nhất quyết từ chối: “Không được, đừng lôi tôi vào.”
Cao Tử Hạ bật dậy: “Sinh nhật của anh là ngày nào, tôi chuẩn bị từ bây giờ.”
Hắn ra mấy chữ: “Không muốn nói.”
“Chẳng công bằng một chút nào, anh rõ ngày tháng tôi được ra đời còn lấy nó làm mật mã ở phòng nghỉ, tôi vì sao không được?” Cô bĩu môi nói.
“Tấm thẻ đó và tôi, không liên quan gì đến nhau.” Hắn kiên định nói tiếp “Giờ thì đi tắm.”
Cao Tử Hạ cẩn thận đặt tấm thẻ đen vào ví, một số trang phục của cô đã được đem đến. Thư thả ngăm mình trong bồn tắm với khung cảnh yên ả bên ngoài khung cửa sổ, toàn thân chìm trong nước bọt xà phòng tạo cảm giác êm ái, mùi hương dễ chịu cứ thoang thoảng.
Được một lúc thì chợp mắt ngủ lúc nào chẳng biết, có lẽ là nhiệt độ nước quá tốt khiến cơ thể được thả lỏng.
Người thư giãn người thì đợi đến bất an, Lam Vũ Hàn gõ cửa vài cái nhưng không nghe bên trong có phản ứng gì, chỉ sợ cô bị ngã đập đầu đến ngất xỉu.
Biết rõ đối phương chẳng phải dạng người hậu đậu, nhưng chuyện ngoài ý muốn thì không thể nói trước.
Lam Vũ Hàn mở cửa đi vào, nhìn thấy đối phương ngâm mình trong bồn với đôi mắt nhìn nghiền, chân tiến lại vài bước tay định bế cô ra khỏi mặt nước, lý trí đã cứu vớt hắn lần này, nếu hành như vậy đến lúc cô tỉnh dậy bọn họ sẽ tránh không khỏi ngượng ngùng.
Hắn chẳng sợ biến thành kẻ xấu lợi dụng Cao Tử Hạ trong lúc mê man, chỉ lo một chuyện, cô né hắn như né tà.
Cảm giác đó đã từng trải rồi đấy chứ, thật sự day dứt trong tim.
Lam Vũ Hàn dùng một lực vừa đủ búng vào trán đối phương, Cao Tử Hạ chầm chậm mở mắt hình ảnh hắn xuất hiện ngay sau mọi thứ rõ ràng.
Cô ngạc nhiên sau đó cảm giác nóng bừng chạy khắp người, mắt thường còn nhìn thấy được gương mặt đỏ lựng kéo dài xuống cổ, lan rộng ra đôi vai.
Xương quai xanh hiện lên rõ ràng, động lại một chút nước, con cá nhỏ có thể tự do bơi lại ở cái hõm sâu đó. Lam Vũ Hàn trước khi bước vào vô cùng đứng đắn từ hành động cho đến suy nghĩ, chưa một lần hạ tầm mắt nhìn ngó lung tung.
Nhờ phản ứng thú vị của Cao Tử Hạ, hắn đã bắt đầu chú ý dần xuống.
Bàn tay không tự chủ miết nhẹ lên xương quai xanh, chất giọng trầm vang lên phá vỡ trạng thái yên tĩnh: “Thành quả của em đây sao?”
Hồi chuông cảnh báo vang lên inh ỏi trong đầu Cao Tử Hạ, nhưng cơ thể cô như muốn bán đứng bản thân, không thể lách người né tránh càng không thể đứng bật dậy vì bên dưới có mặc gì đâu chứ?
Đôi bàn tay kia mát lạnh đến nhường nào, như đang dập tắt đi cơn nóng ngự trị trên làn da Cao Tử Hạ. Gương mặt đỏ bừng bừng, cô nhắm tịt mắt lấy tay che kín mít, chỉ còn thiếu chút nữa là úp mặt xuống bồn tắm để trốn tránh.
Cao Tử Hạ đột nhiên biến thành kẻ câm, chẳng thể phản bác thêm câu nào, liên tục gật đầu.
Sau khi nhường chỗ cho Lam Vũ Hàn, cô nằm ngẩn ngơ ở trên giường, tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên, là Trác Viễn.
Giọng nói đầy ái ngại của Trác Viễn ở đầu giây bên kia: “Tôi gọi đến chỉ muốn nhắc nhở cô chăm chỉ đọc kịch bản, chỉ còn vài nữa là bắt đầu rồi.”
“Tôi biết rồi, nhất định sẽ học thuộc và chăm chỉ luyện tập.” Cao Tử Hạ khẳng định.
“Còn một chuyện nữa, hai ngày nữa sẽ có buổi chụp hình cho từng nhân vật, tôi sẽ đến đón cô.”
“Được, cảm ơn anh.”
Ngắt máy Cao Tử Hạ vội vàng đi tìm cuốn kịch bản, cô nhớ ngày hôm đó không có đem vào nhà thì phải? Vẫn còn ở trên xe Lam Vũ Hàn chăng? Loay hoay một lúc cô quyết định xuống hầm xe xem thử.
Xuống sảnh chính thì nhìn thấy Diên Ảnh diện bộ đồ ngủ hở hang đang ngồi ở bộ bàn ghế xem tivi, đoạn phim tình cảm mà cô ta được thủ vai chính.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT