Cao Tử Hạ say mê ngắm cảnh mặt trời lặn, bản thân bị chụp lại cũng không hề hay biết. Từng đường nét trên khuôn mặt sáng bừng, đôi mắt trong veo như chứa đựng cả bầu trời trở thành ảnh nền màn hình điện thoại của Lam Vũ Hàn.
Lam Vũ Hàn làm chủ, tay liên tục di chuyển trên menu, người phục vụ nghiên mình đứng bên cạnh, chăm chú ghi chép lại.
Sau khi người phục vụ ra ngoài, Cao Tử Hạ thấp giọng thốt ra hai chữ: “Mô hình.”
Hắn khó hiểu hỏi lại: “Mô hình làm sao?”
“Tôi sắp tới bận rộn, anh cũng vậy. Mô hình kia phải làm sao đây?”
“Em là trẻ con à?” Lam Vũ Hàn châm chọc “Còn không có năng khiếu trong bộ môn đó.”
Hắn khẽ nói: “Lúc nãy biểu hiện tốt lắm.”
“Anh vừa rồi khen tôi sao? Là thật có đúng không?” Cao Tử Hạ không khỏi kinh ngạc.
“Có vấn đề gì sao?”
Cô trầm tư một lúc, mở miệng nói: “Chuyện này thật sự khó nói, anh giống một người trước đây tôi quen biết.”
Lam Vũ Hàn nhẹ như không hỏi: “Nhớ rồi?”
Cái đầu xinh xắn chần chừ một lúc thì gật gật.
“Là mẹ?”
“Là người tôi nói bản thân ngưỡng mộ, không phải người thân.” Cô chậm rãi thừa nhận.
Trên gương mặt phảng phất nỗi buồn, hắn hỏi: “Hiện tại thế nào, không tìm người đó sao?”
“Không thể gặp được.” Cao Tử Hạ giấu nhẹm luồn cảm xúc khó tả vào trong, gượng cười nói “Mà người đó không thích tôi cho lắm, tốt nhất là không nên gặp mặt.”
Phục vụ đem món lên cả hai tự khắc giữ im lặng, đến khi dùng xong bữa chiều, Lam Vũ Hàn không trực tiếp đi về nhà chính, tình báo cho hay người nào đó vẫn còn ở lì không chịu đi, đang cố lấy lòng lão phu nhân.
Ngồi trong xe Cao Tử Hạ đứng ngồi không yên vì loại tin tức đang tràn lan khắp nơi, hình ảnh Lam Vũ Hàn diện bộ suit đen, đầu tóc vuốt gọn, vô cùng khí chất.
Hắn còn đang khoác eo cô đang rời khỏi chỗ thử vai.
Nhớ đến lần đăng dòng trạng thái đầu tiên, phần bình luận của Cao Tử Hạ bùng nổ, kéo theo đó là lượng người theo dõi tăng đều đặn qua mỗi ngày.
Lần đó cô mới biết được tài khoản giả mạo mình có khắp nơi, phát hiện bản thân bị người ta chụp lén mỗi ngày, tính cảnh giác quá thấp nên mới dẫn đến những việc này, có chút bất cẩn.
Tiếng chuông điện thoại gọi đến khiến Cao Tử Hạ giật thót, vội vàng nhấc máy: “Tôi nghe đây, anh Viễn.”
Hàn mi khẽ động, Lam Vũ Hàn đánh mắt sang bên cạnh, vẻ mặt giấu không khỏi sự tò mò.
“Được, cảm ơn anh nhiều.”
Hắn lạnh nhạt hỏi: “Là ai?”
Cao Tử Hạ thành thật đáp: “Trác Viễn, quản lý mà phía công ty sắp xếp cho tôi. Tuần sau bắt đầu khai máy, cả đoàn phim phải đến một vùng quê ở Hạ Trung quay cảnh đầu tiên.”
Nói thật không nhìn mặt nhau nữa cô cảm thấy nhẹ nhàng trong lòng, mối quan hệ gượng gạo của bọn họ đã thuyên giảm đi đôi chút nhưng vẫn là không thoải mái, nhất là những ngày gần đây Lam Vũ Hàn quá nhập tâm khiến cô hiểu lầm một số thứ.
“Giữ liên lạc với nhau.” Hắn nhắc nhớ với giọng điệu vô cùng ôn nhu.
“Rõ, thưa đội trưởng!” Cao Tử Hạ nâng cao tông giọng, mang dáng vẻ nghiêm nghị của cấp dưới.
Nhân vật mà cô thủ vai là một vị nữ cảnh sát, xuất thân từ trại trẻ mồ côi, câu thoại này có xuất hiện trong kịch bản, xem như tập trước cũng được.
Cao Tử Hạ vô tư không nghĩ nhiều, trái ngược với tâm trạng đó sắc mặt Lam Vũ Hàn tái nhợt, con ngươi co rút sau đó liên tục trấn an, là do bản thân đang nghĩ nhiều.
Ánh mắt hắn giữa ở phía trước, tâm trạng từ trên cao phút chốc rơi xuống hố sâu.
Ngồi trong rạp chiếu phim chỉ mỗi Cao Tử Hạ chú ý vào nội dung đang chiếu trên màn ảnh rộng, Lam Vũ Hàn hoàn toàn rơi vào trạng thái chẳng mấy tập trung, trạng thái đó khiến cô lo lắng không thôi.
Tản bộ xuống bãi đổ xe, cô thử thăm dò: “Anh gây ra chuyện gì rồi đúng không? Hay là phạm pháp rồi muốn dùng tiền che đậy, sáng nay anh hỏi tôi cũng vì giữ chuyện đó trong lòng sao?”
Lam Vũ Hàn thở nhẹ ra một hơi, khuôn miệng có ý cười: “Mèo ngu.”
Cao Tử Hạ xoay đầu nhìn thử xung quanh: “Bãi đổ xe cũng có mèo sao?”
“Tôi mắng em.”
“Sao lại mắng tôi?” Cao Tử Hạ dùng tôi mắt to tròn nhìn đối phương “Tôi là đang quan tâm, có chuyện gì thành thật khai báo, sẽ nhận được khoan hồng.”
Chỉ sợ Cao Tử Hạ phát hiện ra điều gì đó, nhưng vừa rồi chứng tỏ, hắn lo lắng thừa thãi rồi.
Chiếc audi rời khỏi bãi đổ xe, tốc độ không nhanh không chậm, thoáng chốc đã dừng trước cánh cổng lớn.
Cả hai quay về lúc cả nhà đang dùng bữa tối, Diên Ảnh ngồi chễm chệ bên cạnh lão phu nhân, vẻ mặt vài phần đắc ý. Nghiêm Hải Quỳnh ngồi bên cạnh Lam Nhật Tân, sắc mặt vô cùng không tốt.
Lam Vũ Hàn hướng về phía lão phu nhân mà nói: “Con xin phép đưa Tiểu Hạ lên phòng trước.”
“Ngôi nhà này từ khi nào lại không có phép tắc như vậy?” Lão phu nhân đanh mặt “Một bữa cơm cũng không thể dùng cùng nhau.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT