Cô đủ tỉnh táo để biết giữa bọn họ xảy ra chuyện gì đó, Lam Vũ Hàn muốn lấy cô ra làm tấm bia đỡ đạn mà trong bản hợp đồng từng ký có nhắc qua điều khoản, phải thể hiện tình cảm trước người khác.
Cô nghĩ Lam Gia là bắt buộc, người ngoài thì tùy lúc phối hợp diễn.
Sự ân cần, nhẹ nhàng quan tâm kia, Cao Tử Hạ đều quy chúng về bản hợp đồng giữa cả hai.
Cô thật ra từ lúc giới thiệu đã phát hiện đối phương là người đứng đằng sau vụ rượt đuổi kia rồi, hiểu ra một số chuyện vì sao bản thân khơi khơi lại dính vào rắc rối. Bị đám người truy đuổi như chạy nợ, còn suýt phải ăn trận đòn từ trên trời rơi xuống.
Ánh mắt Cao Tử Hạ dừng ở một nơi, Lam Vũ Hàn biết đối phương đang mất tập trung suy nghĩ về chuyện khác.
“Cơm dày hạt mỏng, ngon lắm!” Cao Tử Hạ trưng ra nụ cười thỏa mãn “Nếu như mỗi tuần đều được ăn thì tốt quá rồi”
Hắn cười nhẹ rồi nói: “Ăn thứ đó nóng trong người, mỗi tháng hai lần.”
Cao Tử Hạ thắc mắc hỏi: “Chủ vườn đó là ai? Tôi qua làm thân, sau này xem người ta có giảm giá một chút không.”
“Em đừng nên biết thì hơn.” Lam Vũ Hàn bình tĩnh đáp lời.
“Anh nghĩ tôi ngốc thật à? Đoán không ra đó là anh chắc.” Cô nở nụ cười nham hiểm “Ông chủ sau này có giận nhau cũng đừng quên lời hứa một tháng hai lần.”
Bên ngoài bình tĩnh nhưng thật ra hắn vừa rồi kích động vì những gì mà bản thân nhìn thấy.
Vì cả khu vườn rộng lớn mà Lam Vũ Hàn quyết định xây nhà riêng ở nơi ngoại ô thành phố, vì người đó thích trái cây nhiệt đới mà không tiếc mua lại từ người khác.
Người nhà đều khuyên nên ở trung tâm thành phố, vừa thuận tiện còn gần với bọn họ, hắn kiên định chống đối, lần cãi vã đó chẳng biết thế nào đã làm dấy lên tin đồn, người con thứ gia đình họ Lam xảy ra cãi vã, bị cả gia tộc ruồng bỏ.
Lam Vũ Hàn thành lập công ty riêng tin đồn càng đẩy lên cao, bởi vì Lam Gia kín tiếng nên ngoài đồn đoán bọn họ chẳng còn biết gì nữa. Thật ra mối quan hệ của hắn và gia đình phải nói là cực kỳ tốt, chỉ là trong gia tộc âm thầm đấu đá khiến hắn mệt mỏi không muốn can dự.
Cao Tử Hạ đẩy hắn vào trong, cả hai chuẩn bị một chút sau đó cùng nhau dùng bữa chiều, cô vì nhịn một bữa mà trở nên tham ăn.
“Người giúp việc trước đây đã quay lại rồi, dì Lý sau này không cần bận tâm đến bữa ăn nữa.” Lam Vũ Hàn nghiêm túc truyền đạt.
Thạch Lý không cần làm những chuyện như dọn dẹp nấu ăn, tưới cây xếp đồ. Những việc này sẽ có người khác làm bà ta sẽ quản thúc những chuyện khác.
Bà ta kính cẩn đáp: “Tôi biết rồi, cảm ơn Lam Tổng.”
Cô xoay đầu hỏi: “Người đã phát hiện ra tôi ngất xỉu có đúng không?”
Thạch Lý thành thật gật đầu.
Ngày đầu tiên đi làm việc của Thạch Lý không phải tiếp xúc với ngôi nhà mới mà chính là bệnh viện lớn nhất ở thành phố, tiền viện phí cũng đắt đỏ. Bà ta phải trong nôm một kẻ có ý định kết thúc mạng sống, trong lòng luôn lo lắng không yên.
Bà ta đã có tuổi gặp phải loại chuyện này cảm thấy cực kỳ xót xa, nên đôi khi âm thầm quan sát Cao Tử Hạ.
Cao Tử Hạ nói thầm: “Phải cảm ơn cho đàng hoàng.”
Hắn vờ như không quan tâm, hỏi: “Có muốn ra ngoài mua chút đồ không?”
Trang phục cô mặc trên người quá đỗi nhàm chán, Lam Vũ Hàn ban đầu không chú ý còn biết được số lượng ít ỏi đến thế nào.
Cao Tử Hạ trở nên mất tự nhiên, đáp lời: “Đang nghèo, khi nào có tiền đã.”
Lam Vũ Hàn khẽ cười: “Tôi trả.”
“Thật sao?” Đôi mắt Cao Tử Hạ như có đốm lửa rực cháy rồi lại vụt tắt “Thôi đi, tôi ổn.”
Ý tốt này chắc chắn là dùng để chọc tức người con gái tên Diên Ảnh, vừa rồi Cao Tử Hạ còn nghĩ đó là ý tốt xuất phát từ Lam Vũ Hà mà quên mất tên ma bệnh trước nay có tốt bao giờ?
Hắn cảm thấy không vui, chẳng thể hiểu nổi mèo nhỏ đang suy nghĩ những gì, cô đã từng nói không sợ xấu mặt trước người khác, chẳng lẽ đó là giả? Giọng điệu Lam Vũ Hàn đem theo nổi buồn man mát: “Vậy tôi đưa tiền cho em, tôi sẽ không cản trở.”
Lời nói này làm cho ý nghĩ của Cao Tử Hạ càng trở nên lệch lạc: “Anh biết trên mạng xã hội đang bàn tán chuyện gì không?”
“Em không vui?” Hắn đột nhiên lo lắng, tay đang cầm đĩa cũng thả xống.
Cô gật đầu đầy ấm ức, mặc dù mới biết gần đây nhưng lời nói bêu rếu trên đó thật sự ác ý, công kích quá đỗi mãnh liệt.
Thanh âm trở nên trầm thấp mang theo chút ấm áp, Lam Vũ Hàn nói: “Xin lỗi, vì tôi liên lụy em.”
Cao Tử Hạ lập tức xua tay: “Đã quen rồi, cũng không ảnh hưởng.”
Lưu Hạo Bình đến mà không có cậu nhóc dễ thương đi theo, Cao Tử Hạ được anh hỏi vài câu đơn giản để kiểm soát tình hình.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT