Hai ngày tiếp theo mọi thứ diễn ra vô cùng suôn sẻ, thời gian này Cao Tử Hạ thông suốt rồi, bản thân muốn đi đến công ty giải trí Lập Thành để thử sức.
Chuẩn bị quần áo chỉnh chu, nói chỉnh chu thật ra số lượng quần áo mang theo của Cao Tử Hạ quá đáng thương, chỉ có vài bộ đổi qua đổi lại, phong cách của người trước hoàn toàn không hợp với cô chút nào. Tận dụng mấy cái quần ống rộng phối với áo thun bình thường, ôm trọn phần thắt eo vừa khéo khoe vòng một đầy đặn.
Lam Vũ Hàn ngồi trên chiếc xe lăn, tay cầm quyển sách nhìn thấy cô chuẩn bị ra ngoài lập tức hỏi: “Cô muốn đi đâu?”
Cao Tử Hạ đi đến trước mặt hắn, nghiêm chỉnh đáp: “Tôi đi phỏng vấn.”
“Cô nói bản thân không cần nhất chính là tiền?”
Cô gật đầu tán thành câu nói đó: “Muốn trải nghiệm.”
“Tôi không cho phép.” Hắn lạnh nhạt nói.
Trên bản hợp đồng mà cô từng ký không có quy định điều khoản này, Cao Tử Hạ khó hiểu hỏi: “Tại sao chứ?”
“Bên ngoài rất nguy hiểm.”
Đầu Cao Tử Hạ đột nhiên nảy lên một ý định táo bao, do dự hỏi: “Anh muốn ra bên ngoài cùng tôi không?”
Hắn nhíu mày đáp: “Không muốn.”
Với bộ dạng hiện tại ra bên ngoài đối với Lam Vũ Hàn là điều không thể, không chỉ di chuyển bất tiện mọi hành động đều khó khăn. Cái thứ khiến hắn chùn bước chính là làm trò cười cho đối thủ từ trước đến nay, các máy ảnh sẽ không bỏ qua dễ dàng.
Cao Tử Hạ khụy gối, gương mặt mang nét buồn thấu hiểu tình trạng mà đối phương gặp phải: “Vậy tôi đi sớm về sớm nhất định không gây ra phiền phức gì cho anh, được không?”
“Địa điểm muốn đến là chỗ nào?”
“Công ty giải trí Lập Thành.”
Nghe đến cái tên ngày Lam Vũ Hàn đột nhiên thay đổi sắc mặt, không còn khó chịu nữa, lập tức đồng ý cho cô mượn xe đi đến đó.
Giao kèo đã xong cô ngồi xuống mang giày, Lam Vũ Hàn phía sau lưng đột nhiên lên tiếng: “Vừa chật vừa cũ, cô không nghĩ sẽ đổi sao?”
“Tôi chỉ có năm trăm triệu dùng trong một năm này, phung phí quá lại phải mở miệng đòi tiền anh.” Cao Tử Hạ ngoái đầu ra phía sau để đối phương có thể nhìn thấy mình đang nói những gì.
Hắn bình tĩnh gọi: “Dì Lý.”
Thạch Lý chạy lên tầng hai sau đó xuống với chiếc hộp giấy trên tay, bà ta cẩn thận lấy từ trong đó ra đôi giày trắng mới toanh, tỉ mỉ đeo vào chân cho cô.
“Dì Lý tôi tự mình làm được.” Cao Tử Hạ lập tức ngăn hành động của quản gia.
“Đây là trách nhiệm của tôi.”
Đôi giày vừa vặn đến kinh ngạc, cô ngước nhìn hắn: “Anh mua cho tôi sao?”
“Tiện tay.”
“Bao nhiêu?”
Hắn nhướng mày không đáp, Cao Tử Hạ ngầm hiểu đối phương chưa nhìn kỹ khẩu hình miệng, hỏi lại lần nữa: “Thứ này bao nhiêu?”
“Cô định trả tiền?” Hắn tỏ vẻ kinh ngạc.
Cao Tử Hạ nhẹ nhàng gật đầu.
Thạch Lý cuối người thành thật báo giá: “Tám mươi triệu.”
Số tiền này trước khi chết có thể trả, hiện tại thì không. Cô ngước nhìn hắn ánh mắt chẳng mấy tự nhiên, muốn trở về với đôi giày cũ.
“Nếu trả lại tôi sẽ đem vứt đi.” Hắn hạ tầm mắt tiếp tục nói “Đã xỏ vào chân thì là của cô.”
Cao Tử Hạ nở nụ cười gượng gạo xoay người rời khỏi nhà, cái giọng điệu vừa nãy sao mà quen thuộc đến như vậy?
Một mạch đến thẳng địa điểm đã hẹn, đứng dưới sảnh công ty ánh mắt cô không ngừng quan sát mọi thứ xung quanh.
Một người đàn ông đi đến gần, tay bắt mặt mừng: “Cô Hạ, rất vui được gặp mặt. Xin tự giới thiệu tôi là Trác Viễn người phụ trách cô sau này, sau ba tháng chúng ta sẽ bàn đến việc ký hợp đồng.”
“Tiếp theo tôi cần làm gì?” Cao Tử Hạ ngơ ngác hỏi.
“Ngày hôm nay chỉ đi tham quan các phòng tập, trong ba tháng tiếp theo tôi sẽ sắp xếp lịch học để cô tham gia các lớp diễn xuất.”
Cao Tử Hạ đi theo chân Trác Viễn tham quan chào hỏi mọi người, Nghiêm Thuần Nhã quả thật không lộ mặt. Môi trường làm việc tốt chỉ có điều người trong công ty nhìn cô với ánh mắt kỳ quặc, quá đáng hơn nữa là nói mấy lời cực kỳ khó nghe.
Bước vào thang máy cùng với người quản lý Trác Viễn, cô nhỏ giọng: “Bọn họ hình như không thích tôi.”
Trác Viễn cười ngại ngùng: “Có lẽ cô là người mới bọn họ chưa hiểu rõ nên sinh ra cảm giác như vậy.”
Cửa thang máy vừa mở, đám người có trai có gái đứng chắn trước lối ra, một trong số đó lên tiếng: “Phu nhân của Lam Tổng ăn mặc giản dị thật đấy, quần áo kia chắc chưa đến hai trăm nghìn.”
“Đoán không sai.” Cao Tử Hạ mỉm cười nói “Nhưng đôi giày của tôi không phải con số cô vừa đoán, rút cái chân cụt ngủn của mình lại đi.”
Với quan niệm bản thân chỉ cần tiến về phía trước ắt hẳn vật cản đường sẽ chủ động lùi một bước, cô không nghĩ đến việc sẽ bị làm bẩn đôi giày.
Người nọ rút chân về, gương mặt diễn vô cùng giả tạo: “Làm bẩn rồi sao, tôi xin lỗi, tôi không cố ý.”
Cao Tử Hạ vừa lướt qua, người đó tức giận ra mặt, tay khoanh ở trước ngực nghiến răng nói: “Con khốn dựa hơi một người sắp chết ra oai cái gì chứ.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT